Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

Cây phong ba

Ta giữ lấy nhành cây phong ba
Cây mảnh mai vững vàng trước bão
Ta phiêu du nữa đời lãng tử
Cơn bão đời có nghĩa chi đâu.

Ta tìm về phía chẳng còn em
Chợt nhận ra lòng mình đang bão nỗi
Em ngược phố ta xuôi về biển
Con sóng nào đẩy nỗi nhớ đi hoang

Cả một đời sao ta cứ ngược nhau
Ai trầm tích sau cơn địa chấn
Biển vẫn thế muôn đời chỉ một
Vạn con thuyền chẳng nhớ tên riêng

Có đôi lần ta vấp ngã long đong
Cơn bão tình thổi qua nghiệt ngã
Chợt giật mình khi tìm đến biển
Với nhánh phong ba tự nhắc đời mình…

06/10/2014
Ps:/ Ra đảo,lần đầu tiên được biết một loài cây mang tên " Phong ba".

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

Vạt tóc buồn

Ta ngồi xếp hết những bài thơ
Thành con đò thả trên sông quá khứ
Rồi lặng lẽ đi về nơi xa lắc
Như chim Thiên di bay mãi quên về

Ta sẽ về cuối những nhánh sông
Tìm lại tình yêu chỉ còn trong cổ tích
Tự dối lòng lá diêu bông có thật
Em theo chồng sông cạn nước … người ơi!

Vạt tóc buồn theo gió bay xa
Cây trâm gãy,lược hờn ai tóc búi
Em lơ đãng đánh rơi thời con gái
Ta vụng về nhặt lấy để làm thơ

Bài thơ tình còn ướt đẫm tương tư
Em chớ đọc kẻo rồi bật khóc
Sao vội thế… em thành thiếu phụ
Sông ngậm ngùi hờ hững chuyến đò ngang

Vạt tóc buồn em gửi lại cho ai
Cây trâm gãy để tình xưa rỉ máu…

Viết cho loài chim Thiên di…/08/2014.

Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014

Từ độ

Từ độ em đi mây quá vãng
Trăng gầy hiu hắt hận sơn khê
Sông rẽ nhánh tình nhân thay áo
Mái chèo buồn trách chuyến đò ngang

Từ độ ta về bên núi vắng
Quán tranh nghèo độ nhật phiêu du
Bình rượu nhạt đôi lần thay nước
Độc ẩm với tình trên đỉnh mây bay

Từ độ em bỏ lại cây trâm
Rồi cắt tóc theo người đi biệt xứ
Ta xếp lại bài thơ dang dỡ
Em cứ yên lòng vui với tình xa

Từ độ mưa nhiều núi có lạnh không
Những cơn ngâu cuốn hạ vàng trôi mất
Em xa lắc tình ơi rơi mất
Ta ngớ ngẩn buồn… từ độ em đi!

Từ độ em về mái đổ ,đình xiêu
Tiếng chuông chiều sao như quạnh vắng
Đêm tháng bảy nhiều cô hồn vất vưỡng
Sao cứ mải tìm bóng dáng hoang thai

Từ độ ta buồn em trách nhiều không
Ta chợt biết mình không chung điểm đến
Ừ thế đấy em thì đi mãi
Ta quên tên mình … từ độ em đi.

Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

Vùng kỷ niệm

Ta gom nhặt từng cọng buồn rơi rớt
Nắng buồn tênh lá có thay màu
Gió hờ hững thôi đùa trên tóc rối
Nỗi nhớ đi hoang tìm chốn hẹn hò

Em đừng khóc kẻo hạ vàng đi mất
Kỷ niệm buồn tình có hanh hao
Xác lá bay trắng lối em về
Lãng đãng rơi bên miền xa vắng
\
Góc phố nào ta đứng trong mưa
Ngày xưa lắm… chờ em đến hẹn
Chiều chao nghiêng  hàng thông ngủ gục
Mưa hạ vàng trôi mất tình xưa

Nơi xa lắm có một vùng kỷ niệm
Khi loài người còn biết yêu nhau
Nắng có rơi bên lối mòn quá khứ
Mưa trôi tình về miền nhớ không tên.

Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2014

Về thăm mẹ

Em  trở về nơi mẹ đã sinh ra
Nhè nhẹ thôi kẻo người thức giấc
Những lo toan của đời thường tất bật
Qua hết rồi mẹ sống thong dong

Em về thăm mẹ một ngày xuân
Làng quê ấy đổi thay nhiều chưa nhỉ?
Đôi guốc gỗ em mang từ tấm bé
Vẫn giữ  hoài  để nhớ  thuở còn thơ

Bao năm rồi em chẳng đổi thay
Khi quay lại vườn xưa chốn cũ
Tu viện xa tiếng kinh cầu vang vọng
Chuông gọi đời tỉnh giấc trầm kha…

Mẹ sẽ cười vì em vẫn ngây thơ
Dẫu thời gian in tàn phai trên tóc
Những đọa đày đừng cho người biết
Bởi chỉ vì  em vẫn bé như xưa…

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

Nếu một ngày…

 Nếu một ngày ngủ quên thức dậy
Thân nhiệt lên trên bốn hai độ
Điều đó cũng bình thường thôi
Đời vẫn thế có gì đâu em nhỉ?

 Tôi sẽ đi vào trong hư vô
Rong chơi cùng quỷ sứ, ma vương
Không vấn vương cuộc đời phù phiếm
Chỉ mang theo một thóang cợt đùa.

 Ngủ quên … tôi sẽ hết làm thơ
Không phải mỗi ngày gửi tặng em
Và tôi mong em không phải nhớ
Đã qua rồi chuyện ấy … ngày xưa.

 Chắc hẳn là tôi sẽ lỗi hẹn em
Khi quên nghe báo thức mỗi ngày
Và mong em coi như điều ấy
Chuyện đùa vui, cút bắt trốn tìm

 Dĩ nhiên là tôi sẽ ngủ ngoan
Khi biết em … chẳng quấy rầy tôi trong giấc ngủ.

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Có những đêm

Có những đêm lang thang phố núi
Cho gót giày thỏa chí đi hoang
Thấy bóng ta vàng vọt đèn đường
Ta tìm bóng, bóng tìm ai thế

Có những đêm tình tự một mình
Buông nỗi nhớ rơi đầy chăn gối
Chợt giật mình nghe gà gọi sáng
Ta có là ta của hư vô

Có những đêm mệt lã cơn say
Khát khô môi mơ em là dòng suối
Rồi lẩn thẩn đi tìm quá khứ
Tình nhân ơi em ở phương nào

Có những đêm vật vã cơn đau
Rồi tự nhủ ta ơi phải sống
Dù quằn quại  nhưng không tuyệt vọng
Ta vẫn là ta giữa quán trọ đời

Có những đêm lạc giấc mơ xa
Rồi tỉnh giấc ru chưa tròn mộng
Những bóng hình đi qua nỗi nhớ
Có đôi người lạc bước cuồng mê

Có những đêm ta chết lâm sàng
Rồi quỷ sứ mang về  trả lại
Ta còn nợ cuộc đời nhiều lắm
Nợ hết đời này nợ cả kiếp sau…

Có những đêm ngớ ngẩn mộng du
Ta là ta hay là ma quỷ
Rồi hóa thân trở thành tượng đá
Kiêu hãnh buồn trên đỉnh cô đơn

Đêm 28/07/2014 một đêm đầy vật vã khi chiến đấu với những cơn đau.

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

Mây phiêu lãng

Mây phiêu lãng có dừng nơi phố cũ
Hay miệt mài ở tận phương xa
Và em tôi như mây phiêu lãng
Vội vã đi với bước chân gầy

Mây và mùa đông buồn dịu vợi
Em tôi buồn như thóang mây bay
Này mây ơi sao không ở lại
Mây vẫn vô tình lãng đãng trôi xa

Đà Lạt chiều lang thang  phố vắng
Em thì buồn tôi khắc khoải suy tư
Em vội vã chút tình chưa kịp nói
Em đi rồi mây vẫn phiêu du

Sẽ có lúc mây không còn ở lại
Em theo chồng, bay đến phương xa
Và tôi chắc buồn hơn trước nữa
Nhìn mây bay tiếc nuối cuộc tình

.http://maytrangnguyen.blogspot.com/

Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

Tạ từ tháng bảy

Tháng bảy qua rồi sao vội quá
Tình nhân đi mê mãi chưa về
Ta  hẹn cùng em bên suối vắng
Mây trắng buồn rũ héo xiêm y

Tình nhân ơi ta chờ thêm chốc nữa
Em biết kia mà sao chẳng nhanh chân
Vồi vội nhé ta không còn trẻ lắm
Tuổi xuân thì em giữ được lâu không?

Ta cố níu lại mùa tháng bảy
Biết đời mình còn mấy cơn ngâu
Em lơ đãng đi tìm nắng hạ
Có biết đâu tình đã giao mùa

Tạ từ thôi ngày buồn tháng bảy
Mây chẳng về bên núi phiêu du
Mùa trôi qua tình ấy chưa tròn
Thì thôi nhé… tạ từ mưa tháng bảy.

Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

Vết tình xưa

Em cứ về nơi miền cát trắng
Chẳng hẹn hò và chẳng nhắn tin chi
Chuông cứ reo, người ơi chẳng nói
Đợi chờ gì ngày tháng phôi phai.

Em cứ đi tuổi xuân thì chợt mất
Em có tìm đá đã rêu phong
Này em nhé, đừng bao giờ bật khóc
Khóc để làm gì, mình chẳng có nhau.

Em cứ về miền quê cát trắng
Em tìm gì dấu vết tình xưa
Ponagar  bây giờ rũ rượi
Hắt hiu buồn ngày tháng trôi mau.

Tôi vẫn cứ đợi từng tin nhắn
Đợi niềm vui của tuổi xuân thì
Em cứ đến rồi đi chẳng nhớ
Em đi rồi đời quá chông chênh. . .