Hiển thị các bài đăng có nhãn Bình Yên. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bình Yên. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 16 tháng 5, 2017

Nàng Thơ

Đêm ngủ vùi sao thơ chưa ngủ
Nàng thơ ơi em quá kiêu kì
Đêm đông lạnh hồn ta rũ rượi
Em cứ về ám ảnh trong nhau

Chợt giật mình ta viết trong mơ
Hay nhớ đến em trong tiềm thức
Niềm trăn trở quấy rầy giấc ngủ
Suối tóc dài mộng mị chiêm bao

Nàng thơ ơi,xin chút tự tình
Cho giấc mơ bình yên,tròn mộng
Dù mai có ngìn trùng xa cách
Ta vẫn yêu người,tình ấy vẹn nguyên

Đêm thở dài thơ hãy ngủ đi
Đông lạnh giá thơ trốn vào chăn gối
Nàng thơ ơi ! thôi đừng mộng mị
Hãy ngoan nào… ngủ nhé! thơ ơi.

Thứ Bảy, 13 tháng 5, 2017

Xa nhau rồi…

Mai anh về em nhớ gì không?
Tạm biệt núi ta lại về với phố
Đêm lao xao buồn rơi lối vắng
Sương khói buồn nhớ lắm ngày qua

Ta xa rồi phố vắng buồn tênh
Cơn mưa muộn không còn hối hả
Đừng khóc nhé! anh còn quay lại
Khi một ngày ta biết nhớ nhau

Xa nhau rồi ai có bâng khuâng
Chiều Đăk nông nắng vàng rơi rụng
Mai anh về, ta chắc buồn hơn
Em có nhớ bàn tay còn hơi ấm

Mai anh về lối cũ lạc nhau
Chút đam mê còn trong ánh mắt
Em bật khóc… buồn ơi chờ nhé
Bàn tay buồn cố giữ một bàn tay

Ps:/ Trại sáng tác  Đăk nông, một ngày tháng 5.

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2017

Phượng


Cây Ngô đồng rụng lá khóc người xưa
Loài chim Phượng không về bên ấy
Thơ rơi lệ hồn thi nhân u uất
Một phận đời thoảng tiếng chuông xa…

Phượng đã bỏ vườn hoang ngõ vắng
Ngô đồng buồn rụng cánh dẫu còn xuân
Ong bướm thôi đùa duyên Loan, Phượng
Thi nhân say quỵ té bên đàng

Ta hóa thân thành gốc Ngô đồng
Chờ em đến vì em là Phượng
Em đi mất ta buồn ngơ ngác
Phượng xa rồi ta có tái sinh

Em có về bên đỉnh thần tiên
Nơi  duyên kiếp trăm năm hò hẹn
Giai nhân hỡi em là cánh Phượng
Ta vẫn chờ em bên gốc Ngô đồng

Đà Lạt 16/02/2017

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017

Biển Gọi

Mai ta về phố núi phiêu du
Dẫm xác lá, giày còn vương cát trắng
Gió cao nguyên lao xao tóc bạc
Hương biển mặn nồng lâu vẫn chưa phai

Ta quay về giấu biển vào thơ
Trên trang giấy ngập ngừng đôi ngọn sóng
Loài thiên di bay xa từ dạo ấy
Chợt quay về khi biển gọi tên nhau

Ta về rồi em nhắn gửi gì không
Tình e ấp nụ hôn trên gối mộng
Biển trầm tích dường như ta hóa đá
Nên vờ như chẳng biết chút ân tình

Mai ta về biển nói điều chi
Sóng vẫn vỗ đàn hải âu xa khuất
Ta xa rồi em cũng xa tầm với
Chợt giật mình sao giống giấc chiêm bao….

16/02/17

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

Vùng kỷ niệm


Ta gom nhặt từng cọng buồn rơi rớt
Nắng buồn tênh lá có thay màu
Gió hờ hững thôi đùa trên tóc rối
Nỗi nhớ đi hoang tìm chốn hẹn hò

Em đừng khóc kẻo hạ vàng đi mất
Kỷ niệm buồn tình có hanh hao
Xác lá bay trắng lối em về
Lãng đãng rơi bên miền xa vắng

Góc phố nào ta đứng trong mưa
Ngày xưa lắm… chờ em đến hẹn
Chiều chao nghiêng  hàng thông ngủ gục
Mưa hạ vàng trôi mất tình xưa

Nơi xa lắm có một vùng kỷ niệm
Khi loài người còn biết yêu nhau
Nắng có rơi bên lối mòn quá khứ
Mưa trôi tình về miền nhớ không tên.

 

CMM/2015

Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

Đêm ba mươi


Em không đến trong đêm ba mươi
Như trong câu ca thường ngày vẫn hát
Đêm ba mươi tôi thầm ngóng đợi
Dẫu chỉ là một tin nhắn  - ngủ ngon...

Điện  thoại không reo đêm ba mươi
Chắc để không quấy rầy người xa xứ
Tôi ngập ngừng với dòng tin đã sọan
Chúc em vui, hạnh phúc đầu năm

Có thể em sẽ đến đêm ba mươi
Khi tôi đã chập chờn trong giấc ngủ
Trong cơn mơ em có về ân ái
Chợt giật mình chăn gối vẫn trinh nguyên

Em đừng đến trong đêm ba mươi
Cứ để tôi tìm vui trong cô đơn
Tôi sẽ thả hồn theo gối mộng
Say rã rời bỗng nhớ giấc Nam Kha.

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

Người không về

Người đã không về… quán vắng chơ vơ
Hòang hôn xuống ta thẩn thờ ngóng đợi
Mây xám buồn hững hờ qua song cửa
Ta biết buồn từ dạo ấy….người ơi

Người hứa nhiều nhưng còn nhớ gì không?
Ta đã xếp vào trong miền ký ức
Rồi bật khóc… cố giấu lòng chẳng được
Ta khóc âm thầm người có biết…. nơi xa

Người không về ta cắt chút tóc mai
Xếp bài thơ rồi ép vào trong ấy
Ta cắn môi nhủ lòng không khóc nữa
Người  không về… ta khóc để mà chi.

Thơ Quán hai mùa

Xa vắng ơi


Anh gọi tên ai là xa vắng
Mải miết tìm mệt lả cơn say
Lá diêu bông làm sao có được
Anh cứ đi tìm vật vã cơn đau

Anh nhớ ai rồi… xa vắng ơi
Tìm nhau chi nữa có duyên gì
Với em anh chính là xa vắng
Rượt đuổi tìm nhau trong xót xa

Xa vắng xa rồi,xa quá xa
Dừng chân anh nhé hết duyên rồi
Chớ đi vun xới niềm mơ ảo
Anh chỉ đi tìm anh đấy thôi

Sao cứ đi tìm hoa nắng rơi
Mong chi sưởi ấm chút phong trần
Với em anh chính là xa vắng
Anh hãy quay về xa vắng ơi!

thơ Quán hai mùa

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

Bến nước xưa

Tôi cố tình đưa con thuyền đi xa
Sao mái chèo lại vụng  về níu lại
Bến nước  xưa  còn ai đứng đợi
Chờ mong gì tình đã trôi xa

Gió thổi đụn cát tan hoang niềm nhớ
Đỏ mắt tìm, điều thay lá chưa em?
Nhan sắc xưa giờ đây tàn úa
Lau sậy buồn một thưở ngu ngơ

Bến nước xưa em gội đầu hong tóc
Sông ngỡ ngàng mắt biếc kiêu sa
Ai bối rối ai vụng về lau mắt
Giọt sông buồn hay nước mắt em tôi

Tôi cố đợi chuông giáo đường gõ sớm
Xin ăn năn dẫu biết muộn màng
Bến nước xưa chỉ còn trong kí ức
Dòng sông buồn lặng lẽ trôi xuôi.

http://thotinhlangbiang.com/

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

Cây phong ba

Ta giữ lấy nhành cây phong ba
Cây mảnh mai vững vàng trước bão
Ta phiêu du nữa đời lãng tử
Cơn bão đời có nghĩa chi đâu.

Ta tìm về phía chẳng còn em
Chợt nhận ra lòng mình đang bão nỗi
Em ngược phố ta xuôi về biển
Con sóng nào đẩy nỗi nhớ đi hoang

Cả một đời sao ta cứ ngược nhau
Ai trầm tích sau cơn địa chấn
Biển vẫn thế muôn đời chỉ một
Vạn con thuyền chẳng nhớ tên riêng

Có đôi lần ta vấp ngã long đong
Cơn bão tình thổi qua nghiệt ngã
Chợt giật mình khi tìm đến biển
Với nhánh phong ba tự nhắc đời mình…

06/10/2014
Ps:/ Ra đảo,lần đầu tiên được biết một loài cây mang tên " Phong ba".

Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014

Từ độ

Từ độ em đi mây quá vãng
Trăng gầy hiu hắt hận sơn khê
Sông rẽ nhánh tình nhân thay áo
Mái chèo buồn trách chuyến đò ngang

Từ độ ta về bên núi vắng
Quán tranh nghèo độ nhật phiêu du
Bình rượu nhạt đôi lần thay nước
Độc ẩm với tình trên đỉnh mây bay

Từ độ em bỏ lại cây trâm
Rồi cắt tóc theo người đi biệt xứ
Ta xếp lại bài thơ dang dỡ
Em cứ yên lòng vui với tình xa

Từ độ mưa nhiều núi có lạnh không
Những cơn ngâu cuốn hạ vàng trôi mất
Em xa lắc tình ơi rơi mất
Ta ngớ ngẩn buồn… từ độ em đi!

Từ độ em về mái đổ ,đình xiêu
Tiếng chuông chiều sao như quạnh vắng
Đêm tháng bảy nhiều cô hồn vất vưỡng
Sao cứ mải tìm bóng dáng hoang thai

Từ độ ta buồn em trách nhiều không
Ta chợt biết mình không chung điểm đến
Ừ thế đấy em thì đi mãi
Ta quên tên mình … từ độ em đi.

Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

Vùng kỷ niệm

Ta gom nhặt từng cọng buồn rơi rớt
Nắng buồn tênh lá có thay màu
Gió hờ hững thôi đùa trên tóc rối
Nỗi nhớ đi hoang tìm chốn hẹn hò

Em đừng khóc kẻo hạ vàng đi mất
Kỷ niệm buồn tình có hanh hao
Xác lá bay trắng lối em về
Lãng đãng rơi bên miền xa vắng
\
Góc phố nào ta đứng trong mưa
Ngày xưa lắm… chờ em đến hẹn
Chiều chao nghiêng  hàng thông ngủ gục
Mưa hạ vàng trôi mất tình xưa

Nơi xa lắm có một vùng kỷ niệm
Khi loài người còn biết yêu nhau
Nắng có rơi bên lối mòn quá khứ
Mưa trôi tình về miền nhớ không tên.

Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2014

Về thăm mẹ

Em  trở về nơi mẹ đã sinh ra
Nhè nhẹ thôi kẻo người thức giấc
Những lo toan của đời thường tất bật
Qua hết rồi mẹ sống thong dong

Em về thăm mẹ một ngày xuân
Làng quê ấy đổi thay nhiều chưa nhỉ?
Đôi guốc gỗ em mang từ tấm bé
Vẫn giữ  hoài  để nhớ  thuở còn thơ

Bao năm rồi em chẳng đổi thay
Khi quay lại vườn xưa chốn cũ
Tu viện xa tiếng kinh cầu vang vọng
Chuông gọi đời tỉnh giấc trầm kha…

Mẹ sẽ cười vì em vẫn ngây thơ
Dẫu thời gian in tàn phai trên tóc
Những đọa đày đừng cho người biết
Bởi chỉ vì  em vẫn bé như xưa…

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

Mây phiêu lãng

Mây phiêu lãng có dừng nơi phố cũ
Hay miệt mài ở tận phương xa
Và em tôi như mây phiêu lãng
Vội vã đi với bước chân gầy

Mây và mùa đông buồn dịu vợi
Em tôi buồn như thóang mây bay
Này mây ơi sao không ở lại
Mây vẫn vô tình lãng đãng trôi xa

Đà Lạt chiều lang thang  phố vắng
Em thì buồn tôi khắc khoải suy tư
Em vội vã chút tình chưa kịp nói
Em đi rồi mây vẫn phiêu du

Sẽ có lúc mây không còn ở lại
Em theo chồng, bay đến phương xa
Và tôi chắc buồn hơn trước nữa
Nhìn mây bay tiếc nuối cuộc tình

.http://maytrangnguyen.blogspot.com/

Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

Tạ từ tháng bảy

Tháng bảy qua rồi sao vội quá
Tình nhân đi mê mãi chưa về
Ta  hẹn cùng em bên suối vắng
Mây trắng buồn rũ héo xiêm y

Tình nhân ơi ta chờ thêm chốc nữa
Em biết kia mà sao chẳng nhanh chân
Vồi vội nhé ta không còn trẻ lắm
Tuổi xuân thì em giữ được lâu không?

Ta cố níu lại mùa tháng bảy
Biết đời mình còn mấy cơn ngâu
Em lơ đãng đi tìm nắng hạ
Có biết đâu tình đã giao mùa

Tạ từ thôi ngày buồn tháng bảy
Mây chẳng về bên núi phiêu du
Mùa trôi qua tình ấy chưa tròn
Thì thôi nhé… tạ từ mưa tháng bảy.

Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

Vết tình xưa

Em cứ về nơi miền cát trắng
Chẳng hẹn hò và chẳng nhắn tin chi
Chuông cứ reo, người ơi chẳng nói
Đợi chờ gì ngày tháng phôi phai.

Em cứ đi tuổi xuân thì chợt mất
Em có tìm đá đã rêu phong
Này em nhé, đừng bao giờ bật khóc
Khóc để làm gì, mình chẳng có nhau.

Em cứ về miền quê cát trắng
Em tìm gì dấu vết tình xưa
Ponagar  bây giờ rũ rượi
Hắt hiu buồn ngày tháng trôi mau.

Tôi vẫn cứ đợi từng tin nhắn
Đợi niềm vui của tuổi xuân thì
Em cứ đến rồi đi chẳng nhớ
Em đi rồi đời quá chông chênh. . .

Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

Người ở Melbourne còn nhớ sông xưa


Melbourne bây giờ đã vào xuân
Sao lạ nhỉ thu vẫn còn lãng đãng
Anh viết cả bốn mùa lên trang giấy
Xếp con thuyền thả xuống bến Yarra

Dòng nước nào chẳng đổ về xuôi
Dẫu Yarra hay sông Tiền vẫn thế
Ở quê hương bây giờ là tháng tám
Anh thẩn thờ nhớ bến sông xưa

Người đi xa nghìn trùng nỗi nhớ
Anh trăng vàng quên chẳng mang theo
Cầu ao xưa em giặt áo năm nào
Chiếc áo cũ giờ sờn vai rách nát

Ở quê hương bây giờ mùa bão lũ
Nước mênh mang xóa lối ai về
Mỗi chiều vàng dạo bước ở Yarra
Xếp nỗi nhớ thả trôi về sông Tiền em nhé…

Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

Em

Em không phải là rừng
Mà sao anh đi lạc
Em có phải là mưa
Làm vai anh ướt đẫm
Em chắc hẳn là chiều
Tím rừng hoang nhung nhớ
Em có là mây bay
Cùng lang thang phiêu lãng
Theo anh tháng năm dài
Hình như em mật ngọt
Ươm vàng trong nhụy hoa
Không em là rượu đắng
Cho một đời anh say.

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Cung đàn xưa

Có một cung tơ cất giọng rằng
Cung đàn nay thiếu sợi tơ ngân
Có ai tìm thấy xin mang đến
Đàn sẽ ngân lên đón bạn lòng

Rồi có hôm nào tiếng đàn ngân
Cho người lỡ bước vội nhanh chân
Rồi trong quạnh vắng đàn im tiếng
Ngơ ngác chinh nhân … đón ,đợi, tìm

Vừa đây thanh âm đã lặng chìm
Im lìm u tịch thật là hư
Đàn tơ xa quá trong hoang vắng
Có sớm quên đi giấc mộng lòng

Rồi sẽ không còn vui lứa đôi
Không ai bầu bạn với cung đàn
Thanh âm khô cứng dần xa vỡ
Lại đứt rồi những sợi tơ ngân.

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

Đò tình

Đò tình xuôi đến bến xa rồi
Cầu tre ấy em không còn giặt áo
Đôi bờ xưa đọng nỗi buồn lau lách
Rong rêu nhạt nhòa...
Tình thật mất rồi sao?

Tôi thơ thẩn ngối gặm nhắm tình xưa
Em bên kia hẳn là vui duyên mới
Cầu tre cũ ai đùa, ai té nước
Mười năm rồi sao cứ ngỡ hôm qua...
Tôi lại đi về nơi cuối những nhánh sông
Cầu gỗ chênh vênh dường như ngơ ngác
Lau sậy phủ đôi bờ ký ức
Em đi rồi nơi ấy hẳn là xa
Kỷ niệm nhạt nhòa, xuôi dòng theo con nước
Tình chia lìa ngả rẽ nhánh sông

Cầu gỗ xưa...
Ai buồn, ai ngơ ngác
Đò tình trôi xa
Cuối nhánh sông rồi
Sao người vẫn đứng trông theo...