Hiển thị các bài đăng có nhãn Phác thảo. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phác thảo. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

Tạ tình thứ hai


Em xếp hành trang để tạ từ
Ta giấu nỗi đau vào ký ức
Chăn gối buồn rã rời lăn lóc
Đông ngập tràn sương hững hờ rơi

Ta giã vờ rệu rã cơn say
Em chẳng biết lòng đau lắm đấy
Tóc chưa kịp dài cho ta búi
Cây trâm cài lăn lóc chơ vơ

Phố chắc lạ em về chốn cũ
Rừng giật mình thiếu dấu chân quen
Về đi em tình đã phai màu
Gần chút nữa thêm đau tình cuối

Núi đá lỡ lời nguyền xưa thức giấc
Tự bây giờ rừng phố xa nhau
Về đi em phố thị đang chờ
Ta ở lại tìm vui núi vắng

Bầy thiên di tìm nơi trú ẩn
Dã quỳ buồn xơ xác cánh rơi
Lang – Biang từ nay chia cách
Lời nguyền tự kiếp nào?
Sao đón nhận phải là ta…

Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

Phác thảo một chiếc lồng đèn

Tôi viết tên em
Trên chiếc lồng đèn
Thả gió cuốn bay trong đêm Trung thu
Trăng mơ hồ lãng đãng liêu trai
Ảo ảnh gọi tên
Lời thơ ngân lên tan trong mộng mị
Lồng đèn lạc lòai
Chẳng đến bên em
Sao lồng đèn không đến miền yêu thương
Lại lạc bước sang miền quên lãng
Ngưu lang, Chức nữ chẳng thể gặp nhau
Khi cầu Ô lỡ nhịp
Tên em tan trong ánh trăng
Bàng bạc trôi vào quá khứ
Chỉ còn chiếc lồng đèn
Đong đưa giữa đôi bờ hư thực
Bên thánh thiện, thanh cao
Bên quỷ ma, trần tục
Đêm qua rồi…
Sương khói giăng giăng, trăng lặn, đèn tàn
Vụn vỡ một thiên đường
Ảo ảnh…tan.

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Phác thảo biển


Em một mình lang thang phố biển
Cát  trắng buồn xóa dấu chân hoang
Em yêu biển như là tôi yêu núi
Nên bây giờ ta vẫn cách xa nhau

Em một mình với phố biển yêu thương
Nhờ biển giấu niềm đau vào trong cát
Em thẩn thờ ngồi nghe biển hát
Sóng vỗ về lời tình tự ngàn năm

Em cứ dõi nhìn về phía trời xa
Về sớm nhé em… đêm về lạnh đấy
Đừng nhờ chú dã tràng xây mộng nữa
Sóng ùa vào mộng cũng tan thôi

Chẳng trách gì em yêu biển hơn tôi
Biển ngàn năm còn tôi như hạt cát
Em cô đơn một mình nơi biển vắng
Phố núi thật buồn tôi vẫn đơn côi….

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Phác thảo vàng


Hồn Tây nguyên giữa Sài gòn hoa lệ
Cồng chiêng buồn nhớ thưở xa xưa
Sơn nữ đi qua màu vàng quá khứ
Thơ có vàng hơn sau sắc nến vàng

Gùi mây vàng còn đọng chút rong rêu
Của phố núi … một ngày chưa xa lắm
Những mảng gỗ của Tây nguyên ghép lại
Quá khứ vàng trầm mặc hoang sơ

Em có đi qua màu vàng kiêu bạc
Vang vọng buồn cung bậc của đam mê
Sài gòn hôm nay bình yên đến lạ
Màu  nâu vàng xa vắng mênh mang

Sắc vàng Tây nguyên vàng hơn góc phố
Phác thảo vàng da diết câu ca
Giai điệu của một thời xưa …xưa lắm
Bất chợt vẽ lên một phác thảo vàng…

 


Ps:/ Bài này tôi viết năm 2011 tặng ca sỹ Siublack khi ghé thăm quán cà phê ở Gò vấp…Thoáng qua rồi Siu lại long đong từ quán cà phê ấy… Cố gắng lên em nhé,tôi đang viết lời để nhạc sỹ Plin viết 1 bản nhạc riêng tặng cho Họa mi của Tây nguyên đó.

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

Phác thảo của loài quỷ

Tôi là một tên quỷ
Ngang tàng và bướng bỉnh
Nên  buộc hóa thân làm người
Phiêu lãng chốn trần gian
Tự khi nào tôi không còn nhớ
Có một lần…
Sau cơn say của lòai người…
Có mỹ tửu, có mỹ nhân, có phong bì và có nhiều hơn thế nữa
Tôi lạc về chốn xưa
Lão quỷ già nhìn tôi trầm ngâm
Đám quỷ trung niên nhìn tôi cười ý vị
Đám quỷ thanh xuân, cứ liếc trên đầu tôi
Không còn chiếc sừng quyền năng mà là một mái tóc đã hoa râm
Tôi lại trở về làm con người
Ôm một nỗi đau triền miên
Vì tôi sợ con người
Có thể giết nhau dù vẫn bá vai nhau gọi nhau là bằng hữu
Vợ có thể đốt chồng vì phù phiếm xa hoa
Loài quỷ chúng tôi
Có thễ hút máu con người
Nhưng chúng tôi không thể lừa và giết bạn tình
Tôi sợ con người
Với những danh xưng, với những câu từ mỹ miều mà lẽ ra tôi không nên biết
Quyền năng mất hết rồi
Làm thể nào cho tôi trở thành quỷ như xưa?