Hiển thị các bài đăng có nhãn Mê khúc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Mê khúc. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2017

Khờ Dại


Ta không tìm thấy em
Khi quay về chốn ấy
Tháp chuông gầy nghiêng bóng
Nắng rụng chiều Xuân An

Ta tìm bên thánh đường
Chợt biết mình khờ dại
Đầu Xuân em lễ Phật
Dâng hương rằm tháng giêng

Ta lang thang phố vắng
Tìm lại bóng dáng xưa
Em tìm về biển cát
Mượn sóng xô tình buồn

Ta chẳng có hoa hồng
Tặng em lễ tình nhân
Đêm Nguyên tiêu khờ khạo
Viết lời nguyền trăm năm

Trả em cây trâm cài
Tóc chưa dài để búi
Tình nhân thay áo mới
Xuân về ta mất nhau…




Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

Mê khúc cuối cùng

Dòng phún thạch
Chìm sâu trong lòng đất
Âm thầm ôm vết gảy địa tầng
Bùng lên rồi tắt lịm
Trong vực thẳm tội đồ

Thà rằng
Hồi sinh rồi giãy chết
Còn hơn là kìm nén trăm năm
Thoáng  ngỡ ngàng
Vừa thoát thai lại lạc vào vườn trăng
Trắng màu liêu trai mộng mị
Gặp lại nợ duyên trong tiền kiếp

Này em!
Xin thôi vởn vơ trăng
Thôi ma mị tình
Hãy giúp ta phá vỡ lời nguyền
Xây một mộ phần
Trăng đã chết rồi…  xin chôn  nỗi đam mê.

Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

Mê khúc thứ chín

Gốc sứ già trân mình
Bất chợt thăng hoa
Tán lá run rẫy
Cánh hoa trắng lãng đãng rơi trắng lối địa đàng

Cơn gió lạ thở dài
Mộng du đi nhặt từng cánh trắng bỏ đầy chậu nước
Thầm nhủ rằng
Sẽ có người lõa thể ngâm mình  sau giấc vu sơn
Hương hoa sứ miên man
Vởn vơ bay… bay

Trăng  liêu trai
Trắng màu ảo ảnh
Gốc sứ già chơ vơ
Trắng cánh hoa rơi
Người  ôm trăng… trắng cõi thiên thai
Tình tự trăm năm trắng một đời mộng mị.

Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

Mê khúc thứ tám


Tặng NHB

Ta vô tình sờ trúng vệt buồn
 Và chưa hề biết
 Có thể là ta không cần biết
 Cho dù người là mệnh phụ
 Hay chỉ là tượng đá mê trăng
 

Thơ viết cho đời
 Tặng cả nhân gian
 Và ta chắc trăm năm sau mệnh phụ làm sao biết được
 Xin chớ nói gì
 Cứ để trăng tàn,núi lỡ, đá sỏi rêu phong
 Em cứ uống trăng
 Ngậm ngùi trăng
 Lõa thể cùng trăng
 

Ta chẳng biết
 Chỉ muốn hơn một lần
 Là dòng phún thạch
 Cuốn tan  những tàn phai
 Trên một vệt buồn
 Mang thân phận
 Nay là mệnh phụ kiêu sa
  Nhưng  vẫn mang theo những vụng về của một thời con gái
 Cho dù
 Chỉ là một câu thơ
 Và mệnh phụ sẽ không bao giờ đọc hết…

Mê khúc thứ bảy

Lãng tử nằm tình tự với trăng
Thơ rỉ máu
Chảy tràn trên tượng thần Vệ nữ
Ảo ảnh đen
Bài thơ chưa kịp tặng
Trân mình hấp hối
Chết ngu ngơ
Bên tượng đá trăm năm

Ta giật mình
Níu chiếc khăn voan
Chợt sáng lên ma mị
Thoảng mùi hương đê mê
Khăn chợt hóa thân
Hờ hững rơi…rơi
Trăng ve vuốt những đường cong đang sám hối
Chị Hằng bối rối
Vén mây nhìn
Trần thế quá …liêu trai

Mê khúc thứ sáu

Ta gục đầu bên bầu ngực trắng
Nghe hồi sinh bất chợt trở mình
Ta nhắm mắt phía sau là ảo ảnh
Em hay là nàng tiên cá phiêu linh

Biển thở dài tình ảo gọi tên
Ta tìm em sóng tình trôi mất
Đành cúi đầu bên bờ ngực đá
Ngậm nỗi buồn tiền kiếp thoát thai

Ta chờ hoài em chẳng hiện thân
Bầu ngực là em phía sau là cá
Em chỉ đến với ta trong mộng
Biển thầm thì đêm trắng chờ nhau

Sóng chập chùng em tan thành bọt bể
Ta xin làm cơn gió ngây ngô
Gió mê đắm hôn lên bầu ngực đá
Tự bao giờ biển xóa tên em?


Viện HDH Nha Trang.

Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

Mê khúc thứ năm

Ta lạc lõng giữa nhân gian
Vì ta khùng bên em đang tỉnh
Chẳng nhớ tên em, quên mất tên đường
Rồi cũng sẽ quên mình trong mộng mị

Sài Gòn giết chết tình si
Ta mắc nợ hết đời không trả nỗi
Ừ thì thôi mình không duyên nợ
Trách móc nhiều cũng chẳng có nhau

Có lẽ khùng nên ta mới yêu em
Rồi sẽ nói lời chia tay rất vội
Ta về nhé tình ơi…rơi mất
Vì ta khùng trong những kẻ yêu em

Sài Gòn ơi thêm một lần lỡ hẹn
Ta lại về phố núi phiêu du
Thì thôi nhé gần thêm tí nữa
Để ngày mai xa cách nghìn trùng.

Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014

Mê khúc thứ tư

Đêm Sài Gòn
Lạc lõng cơn say
Ta vấp ngã và biết mình vụng dại
Lang thang
Qua những ngã ba, ngã tư, đèn xanh, đèn đỏ
Chẳng gặp một người quen
Cô đơn giữa tám triệu người
Lại thẩn thờ mang con chữ ra chơi trò sấp ngữa
Đêm lạc loài
Mộng
Tàn thu
Em vởn vơ, đong đưa áo ngắn
Có biết rằng đông ngập hồn ta
Đêm Sài gòn lạc lõng mùa quên
Ta lang thang đi tìm mùa nhớ
Em xa mất rồi
Ta một mình
Nỗi nhớ chông chênh…

Mê khúc thứ ba


Ta tình cờ gặp lại em
 Qua một góc của hình vuông ma trận
 Mê muội tình…
 Lơ đãng gieo con xúc xắc đời
 Ta lật một mặt buồn, em lật trúng niềm vui
  Rồi ta cũng gặp lại nhau
 Sau cơn say là những niềm mơ không điểm đến
 Ta bỗng thấy lạc loài
 Đi tìm lại chính mình
 Mơ hồ
 Ảo ảnh đen
 Ta chưa tin số phận
 Hình như xúc xắc chỉ lầm
 Sao ta lật sáu lần?
 Vẫn gặp  một nỗi buồn xác xơ
 Ta bỏ xúc xắc vào chai
 Lắc đều cho buồn, vui trộn lẫn
 Cạn giọt này ta nếm sự chia ly.
 Em đâu mất rồi?
 Chỉ là mê khúc thôi sao?

Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

Em là ai?

Ta lao vào em hồn nhiên
Em cuồng loạn hôn làm ta ngạt thở
Đường phố ngây ngô,những ánh đèn xe ma quái
Cơn mưa đêm chợt tắt
Em vội vã ra đi không nói lời từ biệt
Ta chưa kịp nhớ hình hài
Ơ sao ta thấy mình nhẹ bỗng phiêu diêu
Lồng ngực vỡ toang,hình như tim rỉ máu
Xưa Thượng đế lấy nhánh sườn thứ sáu của ta tạo ra em
Nay ta hào phóng hơn
Lấy thêm vài nhánh nữa
Mong rằng mình sẽ tạo ra một phiên bản mới
Xinh đẹp,dịu dàng chẳng biết dối gian
Ta tạo được rồi
Nhưng sao chẳng giống em
Mà chỉ là một hình nhân vô cảm
Mơ hồ
Đêm vỡ toang
Em là ai?
www.thotinhlangbiang.com

Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

Mê khúc thứ nhất



Trăng khỏa thân
Tường xưa rỉ máu
Gốc sứ già in bóng liêu trai
Em ma quái bên màu voan trắng
Môi đợi tìm…
Hạnh phúc phiêu linh
Trăm năm đợi gì tường xưa rêu trắng
Ngàn năm chỉ còn cát bụi vô vi
Ta lỡ dại cắn vào
Môi em hình như là thuốc độc
Trăng chết tàn, tường cũ rêu phong
Vết chàm xăm rồi
Làm sao xóa được
Cho lời nguyền hóa đá ngu ngơ…