Hiển thị các bài đăng có nhãn Tập thơ Cơn mưa muộn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tập thơ Cơn mưa muộn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2017

Cơn mưa muộn (Tập Thơ)

Cơn mưa muộn

Dẫu sao cơn mưa cũng đã đến, dẫu là muộn,muộn vẫn còn hơn không.Cơn mưa đến thật lặng lẽ,dịu dàng,cơn mưa đến khi ta không còn mong đợi. Lòng ta đã hoang hóa,đã trở thành sa mạc hoang liêu…
Mưa trôi xóa đi bụi bặm của trần thế,mưa đưa ta quay về miền ký ức không tên,mưa cuốn trôi những chuyến đò tình về một nơi xa lăng lắc,một nơi mà ta và em vẫn thường lang thang đến đó,dù chỉ là đến trong trí tưởng,trong những câu thơ.
Ta gọi em là “ Cơn Mưa Muộn ” phải chăng vì em đến muộn? Không…  em đến sớm hơn những cơn mưa nhưng lại quá muộn màng với nữa đời lãng tử.Ta lang bạt phiêu du,mỏi chân trốn về quán trọ say với men nồng và những dòng thơ mộng mị.Em miệt mài với những chuyến thiên di,trăn trở với những con chữ,ngồi để giử  lại xuân thì,cho dù thời gian bất biến.
Cơn mưa muộn…ta vẫn có những đam mê,những mộng mị về mưa,có nhiều buổi chiều ngồi sau khung kính của cà phê Tùng để nhìn mưa Đà Lạt,ngồi đó sau màn mưa,sau làn khói thuốc… ngồi đó để hoài niệm,nhớ về những niềm đau dịu dàng đã từng lướt ngang  qua đời ta,hơn thế nữa.. chắc em chưa kịp quên đó là nơi lần đầu chúng ta nhìn thấy nhau…
Rồi một ngày, sẽ có một ngày nào đó em sẽ quên phố núi,quên Đà Lạt,quên Lang biang, quên đôi hài ta cầm trên tay  đưa em qua những con phố vắng… quên những cung đường ta đã hơn một lần chung bước. Nhưng ta biết, em sẽ không quên những cơn mưa vì em yêu mưa, còn riêng  ta sẽ vẫn ngồi đợi những cơn mưa dẫu biết rằng đó là mưa đến muộn.
                                                                                              Đà Lạt một chiều mưa … đến muộn.
Quốc Dũng

Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2015

Người con gái

Viết cho CMM

Có một cô gái
Nhặt những lời tỏ tình trong mưa
Gom góp đôi cuộc tình vụng dại
Bỏ đầy chậu kiêu sa
Thả trôi trên dòng đời lầy lội
Khóc …
Người con gái
Trói những nụ hôn,những cái nắm tay của đôi ba gã khờ tóc bạc
Bỏ vào lọ xúc xắc ngôn từ
Lơ đãng
Ngậm đắng những dòng thơ
Người con gái
Miệt mài với những chuyến Thiên di
Một hôm chợt giật mình
Có đôi lần
Nghe chân mình đã mỏi
Người con gái
Lặng lẽ đi về cuối một nhánh sông
Nghe tiếng gà gáy trưa bên những đền đài hoang phế
Đếm những dấu chân trần
Thở dài
Đời có đa đoan…

Langbiang 22/02/2015

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Mưa sớm

Qua giáo đường em rẽ sang lối khác
Mưa bên này bến ấy có còn mưa
Trên thập giá Chúa có buồn nhân thế
Có ngậm ngùi xao xác vì mưa

Mưa đầu mùa cớ sao đến sớm
Mưa trên phố buồn ta vẫn chưa quen
Em cứ đếm giọt mưa qua vội
Tôi ngậm ngùi đếm giọt men cay

Tôi chắc sẽ lang thang trên phố lạ
Ngơ ngác đời có phải vì mưa
Cơn mưa sớm có trôi đi bụi bặm
Có xóa tan những vết nhọc nhằn

Dẫu là sao cũng là mưa đến sớm
Có chần chừ trời cũng mưa tuôn
Trên thập giá Chúa oằn mình đón nhận
Đời ướt nhiều rồi xin hãy cứ mưa đi….

Sài Gòn một chiều mưa…

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

Vạt tóc buồn

Ta ngồi xếp hết những bài thơ
Thành con đò thả trên sông quá khứ
Rồi lặng lẽ đi về nơi xa lắc
Như chim Thiên di bay mãi quên về

Ta sẽ về cuối những nhánh sông
Tìm lại tình yêu chỉ còn trong cổ tích
Tự dối lòng lá diêu bông có thật
Em theo chồng sông cạn nước … người ơi!

Vạt tóc buồn theo gió bay xa
Cây trâm gãy,lược hờn ai tóc búi
Em lơ đãng đánh rơi thời con gái
Ta vụng về nhặt lấy để làm thơ

Bài thơ tình còn ướt đẫm tương tư
Em chớ đọc kẻo rồi bật khóc
Sao vội thế… em thành thiếu phụ
Sông ngậm ngùi hờ hững chuyến đò ngang

Vạt tóc buồn em gửi lại cho ai
Cây trâm gãy để tình xưa rỉ máu…

Viết cho loài chim Thiên di…/08/2014.

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

Nếu một ngày…

 Nếu một ngày ngủ quên thức dậy
Thân nhiệt lên trên bốn hai độ
Điều đó cũng bình thường thôi
Đời vẫn thế có gì đâu em nhỉ?

 Tôi sẽ đi vào trong hư vô
Rong chơi cùng quỷ sứ, ma vương
Không vấn vương cuộc đời phù phiếm
Chỉ mang theo một thóang cợt đùa.

 Ngủ quên … tôi sẽ hết làm thơ
Không phải mỗi ngày gửi tặng em
Và tôi mong em không phải nhớ
Đã qua rồi chuyện ấy … ngày xưa.

 Chắc hẳn là tôi sẽ lỗi hẹn em
Khi quên nghe báo thức mỗi ngày
Và mong em coi như điều ấy
Chuyện đùa vui, cút bắt trốn tìm

 Dĩ nhiên là tôi sẽ ngủ ngoan
Khi biết em … chẳng quấy rầy tôi trong giấc ngủ.

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Có những đêm

Có những đêm lang thang phố núi
Cho gót giày thỏa chí đi hoang
Thấy bóng ta vàng vọt đèn đường
Ta tìm bóng, bóng tìm ai thế

Có những đêm tình tự một mình
Buông nỗi nhớ rơi đầy chăn gối
Chợt giật mình nghe gà gọi sáng
Ta có là ta của hư vô

Có những đêm mệt lã cơn say
Khát khô môi mơ em là dòng suối
Rồi lẩn thẩn đi tìm quá khứ
Tình nhân ơi em ở phương nào

Có những đêm vật vã cơn đau
Rồi tự nhủ ta ơi phải sống
Dù quằn quại  nhưng không tuyệt vọng
Ta vẫn là ta giữa quán trọ đời

Có những đêm lạc giấc mơ xa
Rồi tỉnh giấc ru chưa tròn mộng
Những bóng hình đi qua nỗi nhớ
Có đôi người lạc bước cuồng mê

Có những đêm ta chết lâm sàng
Rồi quỷ sứ mang về  trả lại
Ta còn nợ cuộc đời nhiều lắm
Nợ hết đời này nợ cả kiếp sau…

Có những đêm ngớ ngẩn mộng du
Ta là ta hay là ma quỷ
Rồi hóa thân trở thành tượng đá
Kiêu hãnh buồn trên đỉnh cô đơn

Đêm 28/07/2014 một đêm đầy vật vã khi chiến đấu với những cơn đau.

Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2014

Mưa ảo


Sài Gòn còn mưa không em?
Ta cứ sợ đời em đẫm ướt
Tháng bảy qua rồi
Sao còn đó những cơn Ngâu
Chức Nữ đã quên cầu Ô
Cho Ngưu Lang chờ đợi
Sài Gòn còn mưa không em?

Ta lang thang đi tìm
Và cố tin là em không hề nói dối
Mưa bên này
Nhưng lại nắng bên kia
Mưa bây giờ chắc khác ngày xưa
Mưa chiều nay
Chẳng thể nào
Làm em tôi ướt tóc…
Sài Gòn còn mưa không em?

Ai lỡ hẹn
Vì chiều mưa tầm tả
Mưa trôi kỷ niệm
Đẫm ướt tình xa
Mưa ngập tràn ký ức ngu ngơ
Rồi một ngày
Mưa có cuốn em sang bên kia miền nhớ
Sài Gòn còn mưa không em?
Ta lại lo nước làm đời em lạc lối…

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

Mưa mùa Thu

Trời se lạnh đã vào thu chưa em?
Xám ngàn mây một khỏang trời buồn
Hết ngâu rồi sao mưa vẫn rơi tuôn
Mưa có ướt tóc người bên ấy?

Ai đang đi cho bờ vai ướt đẫm
Phố dài hơn sau bước chân buồn
Nắng đâu rồi sao chẳng đến nơi đây
Mưa rơi mãi mắt em buồn hoen ướt.

Dĩ nhiên là em không hề biết
Có người vẫn nhớ chút tình xa
Em buồn gì trời vẫn hay mưa
Vương sợi nắng cọng buồn rơi mất

Hết cơn ngâu trời bình yên dịu lặng
Có một người mê mãi gót chân hoang
Mưa mùa thu mang nỗi nhớ đi tìm
Gữi đến người câu ca mang sắc tím…

Ps:/ Viết cho CMM

Thứ Năm, 17 tháng 7, 2014

Sẽ không còn

Sẽ không còn những giấc mơ cổ tích
Sẽ không còn hoa nắng đong đưa
Em cứ vui nơi phồn hoa đô hội
Ta lại về phố núi phiêu du

Sài Gòn ơi cứ làm đau ta mãi
Ta hứa không về, níu kéo chi nhau
Sẽ không còn những vần thơ ray rứt
Sẽ chẳng bao giờ môi ấm trao nhau

Tam biệt nhé! này em…hoa nắng
Em cứ lung linh trên mái tường xưa
Ta không còn vớt  nhành hoa sứ
Nước sẽ thay màu, hoa có tàn phai?

Sẽ không còn những ám ảnh trong nhau
Vẫn như xưa mỗi người đi một hướng
Em chớ trách ta làm chi nên lỗi
Chẳng thể nào ta giữ được nhau sao?

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

Góc phố mưa

Con đường ngắn em tôi qua mỗi buổi
Mưa có còn ướt dấu chân em
Đôi hàng me từ lâu vẫn thế
Lặng yên buồn bên góc phố mưa.

Em ngồi đấy nhìn hàng me rũ lá
Chờ cơn mưa trôi xóa nỗi niềm
Này mưa ơi cớ sao còn rơi mãi
Chẳng để nắng vàng sưởi ấm vai em

Bên phố vắng mưa có còn ướt tóc
Rơi trên vai một chút tự tình
Mưa góc phố sao còn rơi mãi
Mưa rơi hòai có ướt tóc em tôi.

Hàng me đứng từ lâu làm nhân chứng
Cho những cuộc đời cho những niềm vui
Mưa rơi rơi giọt đều nơi cuối phố
Mưa có vô tình làm ướt tóc em không?

Tiền Giang, một chiều mưa….

Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

Đêm trăng

Em mong manh bên ánh đèn vàng
Gốc sứ già chơ vơ đêm vắng
Cánh hoa trắng nhẹ tênh rơi vội
Em khẽ cười ma quái lũng sâu

Em mơ màng màu áo cô dâu
Màu voan trắng hay chỉ là ảo ảnh
Trăng liêu trai tường rêu soi bóng
Em thẩn thờ… lỡ bước sang sông

Anh về nơi ấy một ngày đông
Chới với say trong vũng lầy nhân thế
Đêm trăng chẳng lung linh vời vợi
Hư thực mơ hồ thơ hóa ngu ngơ

Trăng soi bên tường màu trắng liêu trai
Em cứ mơ một điều không có thật
Cánh hoa trắng hững hờ rơi đêm vắng
Gốc sứ già làm nhân chứng chênh vênh…

Lạc nhau


Bàn tay còn hơi ấm
Sao ta lại lạc nhau
Cơn mưa chiều đến muộn
Ướt tình buồn hanh hao

Ta  lạc nhau rồi sao
Mưa rụng rơi phố núi
Trôi tình xa vạn dặm
Kỷ niệm nào rêu phong

Lạc mất dấu chân trần
Chiều lang thang phố vắng
Mái tình xưa để ngõ
Mắt ai buồn phiêu linh

Đà Lạt chiều mưa bay
Hai bàn tay đi lạc
Một tay mang vết xước
Sao tay kia lại đau?

Ta lại lạc mất nhau
Nghìn trùng ôm nỗi nhớ
Một người xuôi viễn xứ
Người ngược chốn  sơn khê

Hai bàn tay đi lạc
Vì sao ta lạc nhau
Ta lạc nhau thật không
Ta lạc nhau…lạc nhau

 10/07/14

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

Đưa em về

Mưa vẫn rơi, ngập đường sang xóm vắng
Bờ vai em lạnh ướt nước âm thầm
Em buồn gì trên môi nhỏ lặng câm
Chắc em khóc nên buồn hoen mắt đỏ.

 Tôi trông theo dáng em về bên ấy
Trời lại giông rồi e  chốc nữa mưa to
Thật lạ lùng…sao cứ thầm lo
Cho em đấy, em về nhanh kẻo ướt.

 Em vẫn đi... tôi tìm theo gót lạ
Nơi em về chắc hẳn vẫn còn xa
Tôi sẽ theo em đến tận nhà
Rồi quay lại một mình trong tiếc nuối

 Em sẽ lạ... thầm hỏi rằng sao nhỉ
Tôi đưa em về có phải để làm quen ?

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Có lẽ

Có lẽ rồi ta cũng xa nhau
Bụi thời gian
Phủ lên đam mê
Một lớp màu quá khứ
Xuân này anh không về
Hạ vàng em chẳng đến
Rồi mùa thu đi qua, mùa đông trở lại
Ta vẫn cách xa
Đêm trừ tịch anh uống cạn men cay
Rượu màu nâu như màu mắt em thưở ấy
Quẳng nắp chai đi
Thấy đời mình lăn long lóc
Em bây giờ nơi ấy hẳn là vui
Anh bên này giấu mình trên gác vắng
Thả hồn theo gió núi đi hoang
Xuân đến rồi hay vẫn mùa đông
Sương khói buồn giăng phố núi
Có lẽ nào
Ta lại xa nhau…

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

Phố núi buồn

Phố núi buồn tình ấy hanh hao
Em đã đến rồi đi quên trở lại
Cơn mưa núi xóa dấu chân khờ dại
Em quay lưng níu lại tuổi xuân thì

Núi đá lỡ lời nguyền xưa thức giấc
Vết cắt đau từ tiền kiếp hiện về
Thung lũng trăm năm chim quên hót
Núi mẹ buồn ... bầu sữa héo hon

Phố núi buồn lặng lẽ quên nhau
Hợp rồi tan … vô thường hư ảo
Lang – Biang ngàn năm chia cách
Đỉnh cô đơn ta đứng ngậm ngùi

Em đừng về núi đã quên tên
Cho nỗi nhớ đi tìm nỗi nhớ
Phố núi chiều cơn mưa rừng hối hả
Trôi tình về phía…  chẳng còn em.

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

Đám tang con Thạch Sùng

Mưa lũ tràn về
Xác lá rơi ngập tràn khoảng sân sũng nước
Em cố đi tìm những chiếc lá khô
Để đưa tang
Cho một con Thạch Sùng vừa bị triều cường  giết chết
Mắt cay cay
Tiếc rằng chẳng tìm được một cọng rơm để thắt dãi khăn sô
Lại da diết nhớ một miền quê nghèo
Nước mắt rơi
Trên nấm mồ kết bằng xác lá

Đêm! Trở trăn mộng mị
Bản giao hưởng số năm(* )ngân lên ru người mệt lã
Em mơ màng nghe tiếng thở dài
Không… đó chỉ là tiếng tắc lưỡi
Tìm bạn tình của con Thạch Sùng cô độc
Thần chết gõ cửa khi nào
Ba tiếng gõ tan hoang
Giấc ngũ không tròn… ai trở trăn?

Em ! tắt nhạc,tắt đèn, cuốn sâu trong lớp chăn nhàu nát
Trốn tiếng mưa rơi
Thạch Sùng ơi xin đừng tắc lưỡi
Em trở mình với tay
Ánh đèn sáng lên ma quái
Con Thạch Sùng cô độc bám trên bóng đèn
Giật mình rơi..
Chơ vơ trên sàn gạch không cần chờ ai đưa đi cấp cứu
Mỉm cười rồi thoát thai

Em lại thẩn thờ
Tóc rối liêu trai
Che dù ra cuối khoảng sân lạnh
Tiễn đưa….
Cho  Thạch Sùng mãi mãi có đôi
Cùng chung nấm mồ kết bằng xác lá
Nước mắt lại rơi
Sao cứ nhớ cọng rơm vàng
Ở một miền quê chỉ còn trong cổ tích

(*) Thần chết gõ cửa Beethoven.

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

Viết cho em!


Em ạ…
Anh rơi
Rơi đến sâu thẳm  của nỗi đau
Nhưng chẳng thể nào chạm đáy
Hình như
Anh rơi vào đá tảng trăm năm
Nơi mà những lời nguyền
Chẳng thể nào tạo nên vết xước

Em ! anh đi
Đến tận cùng của nỗi cô đơn
Chẳng nhớ nỗi mình tên gì
Lang thang trong đêm
Cố đi tìm một bàn chân mang nhiều vết xước
Có đôi dấu chân trần
Lạc bước chốn hồng hoang

Em ! anh quên
Quên thật rồi phải không em?
Tự nhủ rằng mình sẽ cố quên một miền không thể nhớ
Sao lại vụng về
Tìm nắm một bàn tay
Bàn tay nào nắm vết thương xưa
Em cố giữ
Sợ làm rơi nỗi đau cho người sau nhặt được
Anh có vô tình
Quên một nỗi đau chung?