Hiển thị các bài đăng có nhãn Blog Có một thời.... Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Blog Có một thời.... Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Áo vàng


Nhặt cánh hoa xưa góp nhặt dần
Hoa vàng vương chút nắng kiêu sa
Vì yêu hoa cúc nên em đã
Chọn áo lụa kia suốt một thời

Tôi nhớ tên em với họ Hoàng
Họ Hoàng có phải cúc kiêu sa
Phải chăng màu áo em tôi chọn
Có nét hoa xưa có bóng hình

Nhưng có một điều em biết chăng?
Áo xưa nay đã dần phai nhạt
Nên tôi nay phải tìm hoa cúc
Dù nhặt trong tay đã úa màu

Nhặt cánh hoa xưa dẫu úa màu
Mà nào đã hết nhớ thương đâu
Bờ hoa ngày ấy thôi không đến
Vẫn chắc sang thu cúc rực màu

Cúc cuối thu nên cúc đã tàn
Cuối đầu hôn nhẹ cánh hoa xinh
Từng in sâu lắng trên tà áo
Của mối tình xưa với họ Hoàng

Ơi hỡi em tôi với tháng ngày
Không còn gần gũi để chung tay
Vàng hoa thắm áo đâu còn nữa
Ngoảnh mặt quay đi bước dặm dài

Vũ Nhật Trần

Quốc Dũng: Màu vàng…có lẽ tôi đã ray rứt nhiều với hoàng y,màu của kiêu sa, vàng son…đắm đuối và cuối cùng là màu của dĩ  vãng
Vũ Quang: Đồng ý là màu vàng thật dễ thương…nhưng yêu rồi khó lòng xa lánh nó.

www.thotinhlangbiang.com

Trần thế một ngày mưa


Một ngày trần thế bỗng mưa rơi
Nhẹ vuốt đôi tay thắm lụy đời
Bụi nước rơi đầy trên lối vắng
Quảy bầu thơ rượu dạo xa chơi

Mưa rơi lối vắng bước chân gầy
Đội gió thương nhiều chi tóc mây
Lội nước nên yêu bờ mắt đẹp
Phong trần vui bạn túi thơ say

Bầu bạn có hai ngỡ một mình
Đường đời chung bước áo chung xanh
Không ham nhung gấm hư vinh ấy
Chỉ thích ngâm thơ những chuyện tình

Có những đêm trăng chẳng rượu trà
Không bàn thôi tính chuyện bâng quơ
Túi thơ mang cất vào tâm tưởng
Trần thế ghi vào đôi dòng chương

Ngày tháng phiêu du lấm bụi đường
Có lúc vui tìm trong giấc mộng
Hồn thơ chắc hẳn giờ bay bỗng
Dạo đến cung tơ với chị Hằng

Trần thế hôm nay hết nắng vàng
Mưa nhiều thế đấy ngập giăng mây
Ngòai song mưa ấy ai còn đến
Trần thế ngày mưa nắng nhạt nhòa.

 Vũ Quang: Thế là đến bây giờ trần thế mưa nhiều hơn,suốt ngày, suốt tuần , suốt tháng... tôi đắm tâm tư vào cơn mưa vô tận ấy để nói chuyện với bạn lòng...
Quốc Dũng: Cơn mưa rồi sẽ trôi dạt túi thơ của ta về đâu?

www.thotinhlangbiang.com


Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Có một thời,một thời như thế…


Có một thời,một thời như thế…
Đầu mùa mưa năm 1986, lúc tôi đang tham gia chiến dịch truy quét tàn quân, truy quét Fulro tại Mondulkiri – Campuchia thì nhận được lệnh quay về hậu cứ đi học sỹ quan tại Hòa cầm – Đà nẵng.
Tạm biệt những tháng ngày treo võng trong rừng khộp,tam biệt những cơn khát khô môi,tạm biệt những gian nan,tạm biệt các chiến hữu…tôi mang balô về miền Trung làm học trò lính
Chẳng có gì bỡ ngỡ,lính mà, chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ… nhưng những ngày mới nhập trường nhớ rừng, nhớ đồng đội cũ quá,biên chế vô đại đội, học viên là lính của 7 tỉnh quân khu 5 và vài sư đoàn ở Campuchia về… có trẻ, có già, có anh thì non choẹt, thư sinh có anh thì từng trải…mang mùi chiến trận…
Học tập, thực hiện điều lệnh rất căng thẳng,nhưng cứ rảnh tôi lại mang sổ ra làm thơ,kể cả lúc đi ngủ vẫn len lén cầm bút chì để viết.
Và rồi chừng một tháng sau tôi phát hiện có một anh chàng giống mình …một lẽ rất thường tình là chúng tôi kết thân với nhau,trong lớp học anh ta và tôi xuất xắc với các môn chính trị và triết học,chúng tôi xin đổi giường gần nhau,lên giảng đường cố tình xếp hàng chung và dĩ nhiên sẽ ngồi gần nhau.
Cả hai cùng đam mê viết, viết về thuở còn đi học,viết về kỉ niệm, viết về những cuộc tình…
Hôm nào tôi có ý tưởng sẽ viêt nữa bài rồi chuyển cho anh ta viết tiếp,anh ta cũng thế xong phần mình lại chuyển cho tôi...,những bài viết về quê hương, đất nước thì chỉ để làm báo tường và đăng ở tập san của trường,chúng tôi viết chung được một tập thơ tình.
Hòa cầm trong mùa mưa bão,mưa cả tuần lễ,chỉ ở nhà ôn bài, không phải ra thao trường,cả hai lại có chủ đề để viết: Mưa. Mưa hay là nước mắt của trần thế?
Tôi tên Trần Quốc Dũng anh ta tên Vũ Quang , chúng tôi lấy bút danh là Vũ Nhật Trần và tên của tập thơ cũng dựa vào ý tưởng đó : “ Trần thế một ngày mưa”
Năm tháng trôi qua anh ta bây giờ là một sỹ quan cao cấp đang làm công tác chính trị tại quân khu 5, tôi thì trở thành một  lãng tử, lang bạt kỳ hồ.
Tập bản thảo ngày ấy đã úa vàng nhưng kỉ niệm vẫn đầy ắp…tôi xin phép được giới thiệu đến quý vị và các bạn đọc tập thơ: “ Trần thế một ngày mưa”. Chúng tôi đã có một thời…có một thời như thế.
                                                                                                                                   Langbiang một ngày mưa!

Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Trải thảm em nằm


Khi em nằm bên thảm đời yên ngủ
Anh muốn làm cơn gió sưởi hồn em
Để vuốt ve lên làn mây tóc nhớ
Ru cho tròn những giấc mộng đêm

Trên thảm đời màu hoa giăng rực rỡ
Mỏi gối thâu đêm anh đã cầu xin
Một đóa hoa hồng trên môi tròn nhỏ
Để người ta gửi tặng bạn chung tình

Cớ vì đâu thích nàng mơ thấy suối
Ngàn âm thanh như tiếng đàn chiều
Anh gửi tròn tình trong đêm ấy
Gối mộng đời hình bóng lỡ mang theo

Cánh hoa hồng trên môi em ngày ấy
Có còn chăng cơn mộng ngủ im lìm
Anh bây giờ mê mải áo chinh nhân
Với riêng em anh có là nỗi nhớ!

Khi thảm đời cuốn tròn em trong đó
Anh lo âu mải miết đi tìm
Mất em rồi…phải vậy  hay chăng?
Trong tâm linh dường như quạnh vắng

Thảm đời ơi có mở ra một góc
Cho em tôi dạo gót nhỏ thần tiên
Dòng suối có mơ về nơi yên ngủ
Ru em  tôi chăn gối mộng bây giờ….

   Vũ Nhật Trần

Ps:/ VQ: Tôi lại trải thảm đời cho em nằm, sau đó mơ những hình tượng thiên nhiên để ru em ngủ. Rồi chống cằm ngồi nhìn suy tư, anh bạn tôi hình như cũng có dòng tư tưởng ấy.
QD: Tôi thầm mong thảm đời mở ra dịu vợi đón em vào dạo gót nhỏ thần tiên… và tôi chọn cơn mộng im lìm nhìn theo.

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Sợi tóc


Lâu quá chưa xin sợi tóc nào
Xin bằng tình cảm rất thanh cao
Nên không mường tượng nên nhành liễu
Và cánh hoa rơi với má đào

Cũng có đôi khi nhớ tóc nàng
Khi ngồi lặng đếm tiếng thu sang
Nhặt trong hư ảo trong hư ảo
Xòe ngón tay đan đón gió ngàn

Và chẳng được hôn cặp má đào
Suối tình trong đáy mắt xôn xao
Vẩn vơ hôn nhẹ vần thơ chép
Tự hỏi rằng em ở chốn nào

Rồi đến hôm tôi lặng cúi nhìn
Tìm nàng trong một nét trăng thanh
Sao xa vời thế kìa nhân ảnh
Gửi tặng năm xưa có lệ nhòa

Có đợi tìm nhau cũng vậy rồi
Nàng về phố lạ có phôi pha
Kìa sao xa thế xa vời mãi
Em ở nơi đâu chốn bụi hồng

Có phải lâu nay vẫn đợi tìm
Mơ hoài một đáy mắt xanh trong
Rồi mai ai đến bên đường vắng
Dĩ vãng xa xôi mấy đoạn trường.