Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

Mê khúc thứ chín

Gốc sứ già trân mình
Bất chợt thăng hoa
Tán lá run rẫy
Cánh hoa trắng lãng đãng rơi trắng lối địa đàng

Cơn gió lạ thở dài
Mộng du đi nhặt từng cánh trắng bỏ đầy chậu nước
Thầm nhủ rằng
Sẽ có người lõa thể ngâm mình  sau giấc vu sơn
Hương hoa sứ miên man
Vởn vơ bay… bay

Trăng  liêu trai
Trắng màu ảo ảnh
Gốc sứ già chơ vơ
Trắng cánh hoa rơi
Người  ôm trăng… trắng cõi thiên thai
Tình tự trăm năm trắng một đời mộng mị.

3 nhận xét :

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Em Mây leo rào thử dòng thơ nầy anh Dũng nhận xét nhe...nếu thấy không ổn xin xoá dùm em hi hi

      Trong cơn say khướt !
      Em trần trụi trong bể tình sau giấc vu sơn
      Em say tình , say trăng hay say hương sứ ?
      Tạo hoá có bày đâu...
      Trò điên dại...
      Ma trận tình...
      Lạc lối
      Em - trăng !
      Trăng đắm đuối cho sông Ngân dậy sóng ...
      Bất chợt !
      Trăng thẹn thùng khép nép
      Dưới làn sứ trắng
      mờ mịt chiếu chăn...
      Trong mênh mang
      Vật vờ...
      Say tỉnh..
      Trắng hồn lãng tử...vaf trắng cả dòng sông ...

      Em lại thêm cho người đàn bà nầy say ....cho nhẹ bớt cái " đàn bà"

      Xóa
    2. Hay Mây à,anh viết thơ bằng cảm xúc,không cần theo một nguyên tắc gì hết,dù thơ đường luật anh viết tốt.Anh sẽ góp ý riêng với em thế này,đừng gò câu chữ,có một số người ghé thăm nhà người khác muốn họa theo chủ nhà,gò từng chữ,rất là khiên cưỡng,không có hồn...và không cần phải viết dài lắm,đừng sợ người đọc không hiểu ý.Quan trọng nhất phải thả hồn mình trong đó,anh thích em viết thế...

      Xóa