Em trở về nơi mẹ đã sinh ra
Nhè nhẹ thôi kẻo người thức giấc
Những lo toan của đời thường tất bật
Qua hết rồi mẹ sống thong dong
Em về thăm mẹ một ngày xuân
Làng quê ấy đổi thay nhiều chưa nhỉ?
Đôi guốc gỗ em mang từ tấm bé
Vẫn giữ hoài để nhớ thuở còn thơ
Bao năm rồi em chẳng đổi thay
Khi quay lại vườn xưa chốn cũ
Tu viện xa tiếng kinh cầu vang vọng
Chuông gọi đời tỉnh giấc trầm kha…
Mẹ sẽ cười vì em vẫn ngây thơ
Dẫu thời gian in tàn phai trên tóc
Những đọa đày đừng cho người biết
Bởi chỉ vì em vẫn bé như xưa…
Bài thơ này hay qúa , em về thăm mẹ cùng với những hoài niệm bé thơ dễ thương ghê , em thích hình ảnh đôi guốc gỗ ngày bé Anh Dũng đã vượt qua cơn bịnh rồi ha , giữ sức khoẻ nhá !
Trả lờiXóaCảm ơn Vy,có một hôm anh đi vào nghĩa trang cùng với người bạn và khi về cô ấy lục tìm đôi guốc gỗ bé tẹo... và anh viết bài này.
Trả lờiXóaEm vốn hoài cổ nên cũng thích giữ vài món đồ của quá khứ như cô nàng đó ...
Trả lờiXóa