Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014

Từ độ

Từ độ em đi mây quá vãng
Trăng gầy hiu hắt hận sơn khê
Sông rẽ nhánh tình nhân thay áo
Mái chèo buồn trách chuyến đò ngang

Từ độ ta về bên núi vắng
Quán tranh nghèo độ nhật phiêu du
Bình rượu nhạt đôi lần thay nước
Độc ẩm với tình trên đỉnh mây bay

Từ độ em bỏ lại cây trâm
Rồi cắt tóc theo người đi biệt xứ
Ta xếp lại bài thơ dang dỡ
Em cứ yên lòng vui với tình xa

Từ độ mưa nhiều núi có lạnh không
Những cơn ngâu cuốn hạ vàng trôi mất
Em xa lắc tình ơi rơi mất
Ta ngớ ngẩn buồn… từ độ em đi!

Từ độ em về mái đổ ,đình xiêu
Tiếng chuông chiều sao như quạnh vắng
Đêm tháng bảy nhiều cô hồn vất vưỡng
Sao cứ mải tìm bóng dáng hoang thai

Từ độ ta buồn em trách nhiều không
Ta chợt biết mình không chung điểm đến
Ừ thế đấy em thì đi mãi
Ta quên tên mình … từ độ em đi.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét