Ta cạn chén cô đơn
Trên môi còn vị ngọt
Đôi khi hạnh phúc buồn
Cũng làm đời nên thơ
Ta uống cạn môi em
Ngọt nồng trong mặn mà
Môi mềm như nỗi nhớ
Còn biết đời lênh đênh
Ta cạn chén điêu linh
Ngồi nhìn lại bóng mình
Thấy đời qua rất chậm
Trong muộn phiền ưu tư
Ta cạn chén rượu hồng
Tiễn người sang bến lạ
Rượu đổi màu trong vắt
Như giọt buồn em rơi
Ta uống chén rượu tàn
Cố quên đi thế sự
Rượu mềm môi lại nhớ
Bóng người từ trăm năm.
QD
4/7/2018
Hiển thị các bài đăng có nhãn Biệt khúc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Biệt khúc. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Tư, 4 tháng 7, 2018
Chủ Nhật, 25 tháng 6, 2017
Người dưng
Người dưng thôi mà trách cứ chi em
Chì chiết nhau thêm đau lòng con chữ
Em tôi ơi đường đời vạn lối
Có lẽ nào em hiểu được ta
Người dưng thôi vừa gặp đã xa
Vở kịch đời làm sao em biết
Ta ngây ngô chưa tròn vai diễn
Nên cuối đời mãi cứ long đong
Người dưng buồn cũng chẳng hề chi
Người xa lắc làm sao ta biết
Trăm năm trước ta không hò hẹn
Nên bây giờ gặp cũng bằng không
Người dưng ơi ta chẳng nợ nần
Gặp gỡ nhau mời ly rượu nhạt
Dăm câu thơ lúc say ghi vội
Trách cứ gì một kẻ đi hoang
Dẫu thể nào ta cũng chỉ người dưng
Cớ vì sao mà em chì chiết?
ĐL 26.6.2017
QD

Thứ Hai, 27 tháng 3, 2017
Nơi Không Nỗi Nhớ
Mai em về chốn ấy… nhẹ tênh
Anh đào nở hàng me chưa trút lá
Em về đi gánh oằn trên vai trẻ
Tóc hanh vàng hay đã bạc từ lâu
Em tìm về lồng cũ thếp son
Xin hãy quên lần lạc chân phố núi
Em về đi chốn quen bỗng lạ
Có gì đâu một cõi ta bà
Mai em về trời chẳng đổ mưa
Chén rượu tàn làm ai bật khóc
Em cứ đi chông chênh nỗi nhớ
Vay một đời trả mãi chưa xong
Thôi em về đời cứ lo toan
Chốn thị phi ta không có thật
Em cứ về nơi không nỗi nhớ
Cuối một đời ai sẽ chờ nhau
Đà Lạt 17/03/2017
Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2017
Mặc Áo Ngược
Em bảo ta là điên
Cứ đòi mặc áo ngược
Áo không có khuy cài
Làm sao qua mùa đông
Em về đi …theo chồng
Mong ngày mai thôi lạnh
Đêm nay trời trở gió
Khăn choàng em lại quên
Giọt đắng rớt sau hè
Giọt buồn ai quên lại
Trời sao hoài nỗi gió
Cơn bão tình ai hay
Đêm nay trời gió lắm
Em có về được không
Rồi ai kia chờ đón
Thiếu phụ buồn riêng mang
Em về ta lại đi
Cho dù trời nỗi gió
Cho dù em đi vội
Ta vẫn là người điên
02/2017
Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017
Lạc Cánh Cò
Cò chao cánh mỏng chiều nghiêng gió
Người có nghiêng không ngược nắng chiều
Ta liêu xiêu bước cầu soi bóng
Nhìn cánh cò bay lạc gót đời
Tội thân cò một cánh lênh đênh
Góc hồ kia cô đơn một cánh
Gió nhiều quá cớ gì nỗi giận
Hai cánh cò lận đận tìm nhau
Rồi một mai gió có thay màu
Cò vẫn trắng như tình bạc trắng
Hồ nỗi sóng hay lòng ta giận
Hai cánh cò gặp gỡ chỉ tìm vui
Giận chi trời,trách gió mà chi
Cò vởn vơ đong đưa gió lạ
Dù một cặp tìm nhau trong gió
Nhưng cánh cò bạc trắng như nhau
Cánh cò bạc hay lòng người đã bạc???
Đà Lạt 01/2017
Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2016
Quên một dòng sông
Có lẽ nào em quên cả tên sông
Ta về đó nghe lòng nỗi sóng
Ngoài khơi xa hình như biển chết
Dòng sông buồn ta thể nào vui
Em xa rồi quên cả dòng sông
Chẳng còn chi sao ta hoài niệm
Những dòng sông đổ về phía biển
Biển thở dài sông có buồn không?
Biển bây giờ hấp hối em ơi
Những cánh buồm cô đơn đến tội
Buông nỗi nhớ ngàn năm trầm tích
Em đi rồi sao trách cứ vu vơ
Lặng lẽ buồn sông đổ ra khơi
Ta gửi tình trôi theo sóng nước
Biển câm nín nghẹn lòng đón nhận
Em quá ơ hờ… quên cả tên sông
Ta về đó nghe lòng nỗi sóng
Ngoài khơi xa hình như biển chết
Dòng sông buồn ta thể nào vui
Em xa rồi quên cả dòng sông
Chẳng còn chi sao ta hoài niệm
Những dòng sông đổ về phía biển
Biển thở dài sông có buồn không?
Biển bây giờ hấp hối em ơi
Những cánh buồm cô đơn đến tội
Buông nỗi nhớ ngàn năm trầm tích
Em đi rồi sao trách cứ vu vơ
Lặng lẽ buồn sông đổ ra khơi
Ta gửi tình trôi theo sóng nước
Biển câm nín nghẹn lòng đón nhận
Em quá ơ hờ… quên cả tên sông
Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2015
Mùa đã thay tên
Em đi ta mất khoảng trời riêng
Lá diêu bông chỉ còn trong cổ tích
Thầm gọi tên khi cơn say chất ngất
Lại nhũ lòng sẽ cố quên nhau
Lẩn thẩn buồn mùa đã thay tên
Em ngày xưa… không còn nông nỗi
Em giấu hết thơ ta viết tặng
Cho nhẹ lòng những chuyến thiên di
Chợt giật mình nào có duyên chi
Cố níu kéo sẽ làm đau thêm nữa
Ừ thôi thế đường xa thiên lý
Ta sẽ không còn nhìn thấy mặt nhau
Tự bây giờ và mãi ngàn sau
Ta sẽ giấu em trong ký ức
Rồi lặng lẽ về bên phố núi
Mái tranh nghèo độ nhật phiêu du
Em đi rồi tình ấy nhẹ tênh
Lòng ta sẽ về miền hoang hóa
Thì thôi nhé tình xưa rơi mất
Lời hẹn hò xin trả lại nhân gian
24/07/2015
Lá diêu bông chỉ còn trong cổ tích
Thầm gọi tên khi cơn say chất ngất
Lại nhũ lòng sẽ cố quên nhau
Lẩn thẩn buồn mùa đã thay tên
Em ngày xưa… không còn nông nỗi
Em giấu hết thơ ta viết tặng
Cho nhẹ lòng những chuyến thiên di
Chợt giật mình nào có duyên chi
Cố níu kéo sẽ làm đau thêm nữa
Ừ thôi thế đường xa thiên lý
Ta sẽ không còn nhìn thấy mặt nhau
Tự bây giờ và mãi ngàn sau
Ta sẽ giấu em trong ký ức
Rồi lặng lẽ về bên phố núi
Mái tranh nghèo độ nhật phiêu du
Em đi rồi tình ấy nhẹ tênh
Lòng ta sẽ về miền hoang hóa
Thì thôi nhé tình xưa rơi mất
Lời hẹn hò xin trả lại nhân gian
24/07/2015
Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015
Tàn phai
Tôi đếm bước bên hàng
lang bệnh viện
Thấy tàn phai rơi rụng dưới chân mình
Phòng vắng tênh hai bệnh nhân tóc bạc
Một người già và một gã trung niên
Thấy tàn phai rơi rụng dưới chân mình
Phòng vắng tênh hai bệnh nhân tóc bạc
Một người già và một gã trung niên
Thầm dặn lòng sẽ chẳng gọi cho em
Rồi lẫn thẩn lại gửi đi tin nhắn
Tự nơi xa em không cần biết đến
Quên thật rồi sao cứ gọi cho nhau
Rồi lẫn thẩn lại gửi đi tin nhắn
Tự nơi xa em không cần biết đến
Quên thật rồi sao cứ gọi cho nhau
Ừ thì quên nhưng chẳng lẽ xa nhau
Lại mất luôn những lời thăm hỏi
Em quên rồi điều ấy có hề chi
Tôi vẫn sống như ngày xưa em biết
Lại mất luôn những lời thăm hỏi
Em quên rồi điều ấy có hề chi
Tôi vẫn sống như ngày xưa em biết
Căn phòng trắng buồn tênh vắng ngắt
Hàng lang dài tập tễnh bước chân
Từng viên gạch, từng mảng đời ghép lại
Nhìn giống nhau nhưng chắc khác nỗi niềm…
Hàng lang dài tập tễnh bước chân
Từng viên gạch, từng mảng đời ghép lại
Nhìn giống nhau nhưng chắc khác nỗi niềm…
Viện YHDT Phạm Ngọc Thạch
Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015
Tạ tình thứ chín
Bất chợt nghe tiếng gà ở phố
Ta lại say phố bỗng là rừng
Ta say khướt hay là ảo ảnh
Phố là rừng, rừng là phố xa xăm
Ta lại nhớ rừng hay nhớ phố xa
Phố vẫn thế tiếng gà xưa chết lịm
Đợi sang canh uống vài ly rượu cạn
Em thẩn thờ ta uống để tìm quên
Em ngủ say ta ngỡ là đêm cuối
Và bây giờ giọt rượu cuối, cạn chai
Đừng đến nữa cho ta thôi phiền muộn
Đến để thêm buồn em đến mà chi
Chẳng đợi chờ sao cứ tìm nhau
Không là tình nhân cớ gì vương vấn
Một chiếc giường sao hai giấc mộng
Đêm cuối rồi đừng đến nữa nhé em.
Ta lại say phố bỗng là rừng
Ta say khướt hay là ảo ảnh
Phố là rừng, rừng là phố xa xăm
Ta lại nhớ rừng hay nhớ phố xa
Phố vẫn thế tiếng gà xưa chết lịm
Đợi sang canh uống vài ly rượu cạn
Em thẩn thờ ta uống để tìm quên
Em ngủ say ta ngỡ là đêm cuối
Và bây giờ giọt rượu cuối, cạn chai
Đừng đến nữa cho ta thôi phiền muộn
Đến để thêm buồn em đến mà chi
Chẳng đợi chờ sao cứ tìm nhau
Không là tình nhân cớ gì vương vấn
Một chiếc giường sao hai giấc mộng
Đêm cuối rồi đừng đến nữa nhé em.
Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014
Noel buồn
Đêm Noel em không về lễ Thánh
Em có về đâu kịp lễ đêm đông
Ngày em đi thánh thần nỗi giận
Ngày em về Chúa có thứ tha…
Đêm Noel một mình như chiếc bóng
Cô đơn buồn trên phố người đông
Em có vui khi về bên ấy
Hay sẽ buồn vì quá lo toan
Em cứ vui dẫu cho đời ngọt đắng
Dẫu tình mình rồi sẽ phai phôi
Đến thánh đường em đừng cúi mặt
Chớ nguyện cầu vì Chúa cũng quên mau
Chúa có lẽ cũng như người em nhỉ ?
Cũng đã từng gặm nhắm cơn đau
Trên thập giá Chúa còn ban phát
Cho loài người những nỗi đau riêng.
Em có về đâu kịp lễ đêm đông
Ngày em đi thánh thần nỗi giận
Ngày em về Chúa có thứ tha…
Đêm Noel một mình như chiếc bóng
Cô đơn buồn trên phố người đông
Em có vui khi về bên ấy
Hay sẽ buồn vì quá lo toan
Em cứ vui dẫu cho đời ngọt đắng
Dẫu tình mình rồi sẽ phai phôi
Đến thánh đường em đừng cúi mặt
Chớ nguyện cầu vì Chúa cũng quên mau
Chúa có lẽ cũng như người em nhỉ ?
Cũng đã từng gặm nhắm cơn đau
Trên thập giá Chúa còn ban phát
Cho loài người những nỗi đau riêng.
Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013
Biệt khúc thứ sáu
Bất chợt em về phố núi chiều thu
Nắng vàng hơn len vào khe cửa
Căn phòng cũ vẫn màu vàng kiêu bạc
Sợi tóc nào làm chăn gối ngu ngơ
Anh ngỡ ngàng, em đến rồi đi
Mang nỗi nhớ về miền sơn cước
Ngày em đi nắng buồn heo hắt
Cơn mưa phùn giăng lối em qua
Em vỗ về cơn mộng chưa tan
Bình yên có về trong giấc ngủ
Em có mơ về một nơi xa lắc
Nơi nghìn trùng đau phủ niềm đau
Ngày em đi nắng có phai màu
Núi chắc sẽ buồn hơn vì đơn lẻ
Sợi tóc nào vương trên chăn gối
Chiều thu vàng xao xác tiễn em đi.
www.thotinhlangbiang.com
Nắng vàng hơn len vào khe cửa
Căn phòng cũ vẫn màu vàng kiêu bạc
Sợi tóc nào làm chăn gối ngu ngơ
Anh ngỡ ngàng, em đến rồi đi
Mang nỗi nhớ về miền sơn cước
Ngày em đi nắng buồn heo hắt
Cơn mưa phùn giăng lối em qua
Em vỗ về cơn mộng chưa tan
Bình yên có về trong giấc ngủ
Em có mơ về một nơi xa lắc
Nơi nghìn trùng đau phủ niềm đau
Ngày em đi nắng có phai màu
Núi chắc sẽ buồn hơn vì đơn lẻ
Sợi tóc nào vương trên chăn gối
Chiều thu vàng xao xác tiễn em đi.
www.thotinhlangbiang.com
Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013
Biệt khúc thứ ba
Em co ro mùa đông phố núi
Gió nơi này có lạnh bên kia
Em quên mang khăn quàng trên cổ
Chiều cao nguyên lạnh đến xao long
Em nhớ gì một sớm mùa đông
Cô đơn giữa đồi thông xao xác
Rừng sim tím đọng đầy nhung nhớ
Bài thơ tình đẫm ướt tương tư
Em đi rồi núi đá đơn côi
Gió sẽ nói điều chi nơi phố vắng
Ngày em đi buồn trong tĩnh lặng
Biệt khúc buồn ai giữ cho nhau.
Gió nơi này có lạnh bên kia
Em quên mang khăn quàng trên cổ
Chiều cao nguyên lạnh đến xao long
Em nhớ gì một sớm mùa đông
Cô đơn giữa đồi thông xao xác
Rừng sim tím đọng đầy nhung nhớ
Bài thơ tình đẫm ướt tương tư
Em đi rồi núi đá đơn côi
Gió sẽ nói điều chi nơi phố vắng
Ngày em đi buồn trong tĩnh lặng
Biệt khúc buồn ai giữ cho nhau.
Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013
Biệt khúc thứ hai
Tượng đá chơ vơ mờ sương bạc
Mây trắng hững hờ giăng núi xa
Chênh vênh sườn dốc hoa quỳ úa
Chói vói non cao gió núi hờn
Anh về đốt hết tập thơ xưa
Em đi vun đắp tình duyên mới
Biệt khúc trao nhau chiều thu lặng
Bản thảo cháy tàn ta mất nhau
Mây trắng hững hờ giăng núi xa
Chênh vênh sườn dốc hoa quỳ úa
Chói vói non cao gió núi hờn
Anh về đốt hết tập thơ xưa
Em đi vun đắp tình duyên mới
Biệt khúc trao nhau chiều thu lặng
Bản thảo cháy tàn ta mất nhau
Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012
Biệt khúc thứ nhất
Em về nhặt lại niềm vui
Do lơ đãng đã có lần đánh mất
Kỉ niệm cũ em làm rơi rớt
Buồn khẽ len vào trong mắt nâu
Em vụng về nắm chặt bàn tay
Sợ niềm vui thêm một lần lỡ dại
Nắng vàng hơn, em về qua phố nhỏ
Em ngậm ngùi, tình ấy có hanh hao
Lật trái tấm hình khi bão nổi trong nhau
Rồi xếp lại khi con tim thức giấc
Cứ yêu đi dẫu rằng mai xa cách
Thêm một lần em đánh mất tin yêu
Tôi sẽ viết bài biệt khúc cho nhau
Làm hành trang em về nơi xa ấy
Gấp tờ lịch này xếp lại cho em
Để em nhớ… một ngày không đáng nhớ.
Do lơ đãng đã có lần đánh mất
Kỉ niệm cũ em làm rơi rớt
Buồn khẽ len vào trong mắt nâu
Em vụng về nắm chặt bàn tay
Sợ niềm vui thêm một lần lỡ dại
Nắng vàng hơn, em về qua phố nhỏ
Em ngậm ngùi, tình ấy có hanh hao
Lật trái tấm hình khi bão nổi trong nhau
Rồi xếp lại khi con tim thức giấc
Cứ yêu đi dẫu rằng mai xa cách
Thêm một lần em đánh mất tin yêu
Tôi sẽ viết bài biệt khúc cho nhau
Làm hành trang em về nơi xa ấy
Gấp tờ lịch này xếp lại cho em
Để em nhớ… một ngày không đáng nhớ.
Đăng ký:
Bài đăng
(
Atom
)