Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

Đám tang con Thạch Sùng

Mưa lũ tràn về
Xác lá rơi ngập tràn khoảng sân sũng nước
Em cố đi tìm những chiếc lá khô
Để đưa tang
Cho một con Thạch Sùng vừa bị triều cường  giết chết
Mắt cay cay
Tiếc rằng chẳng tìm được một cọng rơm để thắt dãi khăn sô
Lại da diết nhớ một miền quê nghèo
Nước mắt rơi
Trên nấm mồ kết bằng xác lá

Đêm! Trở trăn mộng mị
Bản giao hưởng số năm(* )ngân lên ru người mệt lã
Em mơ màng nghe tiếng thở dài
Không… đó chỉ là tiếng tắc lưỡi
Tìm bạn tình của con Thạch Sùng cô độc
Thần chết gõ cửa khi nào
Ba tiếng gõ tan hoang
Giấc ngũ không tròn… ai trở trăn?

Em ! tắt nhạc,tắt đèn, cuốn sâu trong lớp chăn nhàu nát
Trốn tiếng mưa rơi
Thạch Sùng ơi xin đừng tắc lưỡi
Em trở mình với tay
Ánh đèn sáng lên ma quái
Con Thạch Sùng cô độc bám trên bóng đèn
Giật mình rơi..
Chơ vơ trên sàn gạch không cần chờ ai đưa đi cấp cứu
Mỉm cười rồi thoát thai

Em lại thẩn thờ
Tóc rối liêu trai
Che dù ra cuối khoảng sân lạnh
Tiễn đưa….
Cho  Thạch Sùng mãi mãi có đôi
Cùng chung nấm mồ kết bằng xác lá
Nước mắt lại rơi
Sao cứ nhớ cọng rơm vàng
Ở một miền quê chỉ còn trong cổ tích

(*) Thần chết gõ cửa Beethoven.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét