Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014
Viết cho em!
Em ạ…
Anh rơi
Rơi đến sâu thẳm của nỗi đau
Nhưng chẳng thể nào chạm đáy
Hình như
Anh rơi vào đá tảng trăm năm
Nơi mà những lời nguyền
Chẳng thể nào tạo nên vết xước
Em ! anh đi
Đến tận cùng của nỗi cô đơn
Chẳng nhớ nỗi mình tên gì
Lang thang trong đêm
Cố đi tìm một bàn chân mang nhiều vết xước
Có đôi dấu chân trần
Lạc bước chốn hồng hoang
Em ! anh quên
Quên thật rồi phải không em?
Tự nhủ rằng mình sẽ cố quên một miền không thể nhớ
Sao lại vụng về
Tìm nắm một bàn tay
Bàn tay nào nắm vết thương xưa
Em cố giữ
Sợ làm rơi nỗi đau cho người sau nhặt được
Anh có vô tình
Quên một nỗi đau chung?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Hi hi ! Anh có viết cho em không nhỉ ?
Trả lờiXóaThôi cứ cho mình đang hóa thân
Làm cô bé ma...
Để nghe anh thì thầm những lời đau ..
Để được chia sẻ
Đó phải chăng là niềm hạnh phúc ?
.........................................
Cô bé nào để nỗi đau cho anh nhặt được
Hay là tự anh cố tìm ...lấy những chông chênh ?
Bình yên anh Dũng nhé !
Ừ em hãy cứ là ma,để cho anh gặp trong mộng mị
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaEm chỉ đùa thôi...anh đừng căng thẳng nhé !
Trả lờiXóaHãy làm thơ thật nhiều ...cho em đọc...bình yên !
Trên đời nầy bao giông tố ưu phiền....
Sẽ tan biến hết ...những gì không đáng !