Thứ Ba, 14 tháng 2, 2017

Cơn mưa muộn (Tập Thơ)

Cơn mưa muộn

Dẫu sao cơn mưa cũng đã đến, dẫu là muộn,muộn vẫn còn hơn không.Cơn mưa đến thật lặng lẽ,dịu dàng,cơn mưa đến khi ta không còn mong đợi. Lòng ta đã hoang hóa,đã trở thành sa mạc hoang liêu…
Mưa trôi xóa đi bụi bặm của trần thế,mưa đưa ta quay về miền ký ức không tên,mưa cuốn trôi những chuyến đò tình về một nơi xa lăng lắc,một nơi mà ta và em vẫn thường lang thang đến đó,dù chỉ là đến trong trí tưởng,trong những câu thơ.
Ta gọi em là “ Cơn Mưa Muộn ” phải chăng vì em đến muộn? Không…  em đến sớm hơn những cơn mưa nhưng lại quá muộn màng với nữa đời lãng tử.Ta lang bạt phiêu du,mỏi chân trốn về quán trọ say với men nồng và những dòng thơ mộng mị.Em miệt mài với những chuyến thiên di,trăn trở với những con chữ,ngồi để giử  lại xuân thì,cho dù thời gian bất biến.
Cơn mưa muộn…ta vẫn có những đam mê,những mộng mị về mưa,có nhiều buổi chiều ngồi sau khung kính của cà phê Tùng để nhìn mưa Đà Lạt,ngồi đó sau màn mưa,sau làn khói thuốc… ngồi đó để hoài niệm,nhớ về những niềm đau dịu dàng đã từng lướt ngang  qua đời ta,hơn thế nữa.. chắc em chưa kịp quên đó là nơi lần đầu chúng ta nhìn thấy nhau…
Rồi một ngày, sẽ có một ngày nào đó em sẽ quên phố núi,quên Đà Lạt,quên Lang biang, quên đôi hài ta cầm trên tay  đưa em qua những con phố vắng… quên những cung đường ta đã hơn một lần chung bước. Nhưng ta biết, em sẽ không quên những cơn mưa vì em yêu mưa, còn riêng  ta sẽ vẫn ngồi đợi những cơn mưa dẫu biết rằng đó là mưa đến muộn.
                                                                                              Đà Lạt một chiều mưa … đến muộn.
Quốc Dũng

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét