
Gốc sứ già chơ vơ đêm vắng
Cánh hoa trắng nhẹ tênh rơi vội
Em khẽ cười ma quái lũng sâu
Em mơ màng màu áo cô dâu
Màu voan trắng hay chỉ là ảo ảnh
Trăng liêu trai tường rêu soi bóng
Em thẩn thờ… lỡ bước sang sông
Anh về nơi ấy một ngày đông
Chới với say trong vũng lầy nhân thế
Đêm trăng chẳng lung linh vời vợi
Hư thực mơ hồ thơ hóa ngu ngơ
Trăng soi bên tường màu trắng liêu trai
Em cứ mơ một điều không có thật
Cánh hoa trắng hững hờ rơi đêm vắng
Gốc sứ già làm nhân chứng chênh vênh…
TUA BÓNG DƯỚI TRĂNG.
Trả lờiXóaEm đã rồi mặc chiếc áo cô dâu
Màu voan trắng tưới thậm sâu tình nhớ
Lá me bay xước trầy bao bỡ ngỡ
Chân vẹt mòn cho đời nỡ....hoang thai...
Ngang vầng trán là mùa đổ qua mày
Heo hút bóng giữa cơn say và tỉnh
Vầng trăng nghiêng méo môi tình đang mím
Rũ bóng về nghe lìm lịm....đàn bà...
Anh buông bỏ chiếc áo hoa em mặc
Đùa thân mình theo mê hoặc hảo danh
Chỉ riêng em lẻ bóng dưới đêm hằng
Nên thỏa chí du di ...bằng có thể...!
Có cười đâu sao đời chê ngạo nghễ
Có khóc đâu sao dâu bể....ghẹo hờn
Chỉ vầng trăng chứng giám nét thiệt hơn
Gốc sứ già cũng cô đơn...lặng đứng...
Kệ cuộc đời em một mình tung hứng
Những vui buồn khi lâm trận phô lòng
Vầng trăng cao cheo leo đùa em bóng
Như chính mình em tua lại...xuân hồng....