
Em đã đến rồi đi quên trở lại
Cơn mưa núi xóa dấu chân khờ dại
Em quay lưng níu lại tuổi xuân thì
Núi đá lỡ lời nguyền xưa thức giấc
Vết cắt đau từ tiền kiếp hiện về
Thung lũng trăm năm chim quên hót
Núi mẹ buồn ... bầu sữa héo hon
Phố núi buồn lặng lẽ quên nhau
Hợp rồi tan … vô thường hư ảo
Lang – Biang ngàn năm chia cách
Đỉnh cô đơn ta đứng ngậm ngùi
Em đừng về núi đã quên tên
Cho nỗi nhớ đi tìm nỗi nhớ
Phố núi chiều cơn mưa rừng hối hả
Trôi tình về phía… chẳng còn em.
Em như tan vào cái lạnh Langbiang
Trả lờiXóaGiữa đại ngàn mênh mông nỗi nhớ...
Trên đỉnh cô đơn ...em vô cùng bỡ ngỡ
Mới hiểu thế nào...là thiếu vắng ...một người...
Em thu nắng vào trong vườn mắt !
Mưa núi dội vào ..rơi nắng dỗi hờn
Nắng chạy trốn mưa vờn rượt đuổi
Trong vườn xưa mưa nắng đìu hiu !
Đỉnh cô đơn là của riêng anh
XóaEm chớ đến kẻo rồi băng giá
Anh sẽ đợi một ngày xuân ngập nắng
Kết lá rừng thành kiệu đón em sang
Em giận rồi chẳng về phố núi
XóaKhi hồn người lạnh giá như băng
Cả lá cây rừng cũng phải băn khoăn
Núi thì chẳng biết tên em....mây trắng ! Hi
Đừng giận nhé mây không còn bên núi
XóaCó khác gì biển thiếu sóng ru êm
Anh sẽ gọi tên em là ... nỗi nhớ
Được chưa nào? cô bé mây bay....
Em hỏng chịu...phải hơn thế nữa...
XóaPhải tặng em đồi mộng tím ngàn hoa
Hái hết hoa rừng ...trồng trên lối em qua
Để anh dắt em trong chiều hồng lộng gió !
Anh sẽ về bên suối thiên thai
XóaNgắm chiều vàng chờ em hong tóc
Tay trong tay lang thang phố núi
Đưa em về một cõi bình yên....
Đông phố núi
Trả lờiXóaTa bên này phố đã tàn thu
Người bên ấy… đông về bên phố núi
Đông phố núi bên nào cũng thế
Lạnh nữa mùa đầu…ấm nữa mùa sau
Ta ước có ngày mình ở bên nhau
Khi ấy chắc mùa đông không lạnh giá
Đông đến bên này bên kia giá lạnh
Bên ni lạnh rồi bên nớ ấm được không?
Ta tặng người khăn quàng ấm mùa đông
Người nhận rồi thờ ơ quên mất
Người lang thang về nơi phố thị
Tìm bình yên… ta biết chẳng bình yên
Ta lo cho người lạnh ở bên kia
Người không nghe ta giận nhiều lắm đó
Nhớ quàng khăn đêm về giữ ấm
Để lạnh bên ta sẽ ấm bên người.
Lạnh bên này cũng giống bên kia
XóaChư yang sin lạnh Langbiang nào có ấm
Chiều Buôn mê mùa đông rét ngọt
Để bên đây lạnh đến nao lòng....