Thứ Năm, 16 tháng 2, 2017
Phượng
Cây Ngô đồng rụng lá khóc người xưa
Loài chim Phượng không về bên ấy
Thơ rơi lệ hồn thi nhân u uất
Một phận đời thoảng tiếng chuông xa…
Phượng đã bỏ vườn hoang ngõ vắng
Ngô đồng buồn rụng cánh dẫu còn xuân
Ong bướm thôi đùa duyên Loan, Phượng
Thi nhân say quỵ té bên đàng
Ta hóa thân thành gốc Ngô đồng
Chờ em đến vì em là Phượng
Em đi mất ta buồn ngơ ngác
Phượng xa rồi ta có tái sinh
Em có về bên đỉnh thần tiên
Nơi duyên kiếp trăm năm hò hẹn
Giai nhân hỡi em là cánh Phượng
Ta vẫn chờ em bên gốc Ngô đồng
Đà Lạt 16/02/2017
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét