Ta cạn chén cô đơn
Trên môi còn vị ngọt
Đôi khi hạnh phúc buồn
Cũng làm đời nên thơ
Ta uống cạn môi em
Ngọt nồng trong mặn mà
Môi mềm như nỗi nhớ
Còn biết đời lênh đênh
Ta cạn chén điêu linh
Ngồi nhìn lại bóng mình
Thấy đời qua rất chậm
Trong muộn phiền ưu tư
Ta cạn chén rượu hồng
Tiễn người sang bến lạ
Rượu đổi màu trong vắt
Như giọt buồn em rơi
Ta uống chén rượu tàn
Cố quên đi thế sự
Rượu mềm môi lại nhớ
Bóng người từ trăm năm.
QD
4/7/2018
Thứ Tư, 4 tháng 7, 2018
Chủ Nhật, 25 tháng 6, 2017
Người dưng
Người dưng thôi mà trách cứ chi em
Chì chiết nhau thêm đau lòng con chữ
Em tôi ơi đường đời vạn lối
Có lẽ nào em hiểu được ta
Người dưng thôi vừa gặp đã xa
Vở kịch đời làm sao em biết
Ta ngây ngô chưa tròn vai diễn
Nên cuối đời mãi cứ long đong
Người dưng buồn cũng chẳng hề chi
Người xa lắc làm sao ta biết
Trăm năm trước ta không hò hẹn
Nên bây giờ gặp cũng bằng không
Người dưng ơi ta chẳng nợ nần
Gặp gỡ nhau mời ly rượu nhạt
Dăm câu thơ lúc say ghi vội
Trách cứ gì một kẻ đi hoang
Dẫu thể nào ta cũng chỉ người dưng
Cớ vì sao mà em chì chiết?
ĐL 26.6.2017
QD
Thứ Ba, 16 tháng 5, 2017
Nàng Thơ
Đêm ngủ vùi sao thơ chưa ngủ
Nàng thơ ơi em quá kiêu kì
Đêm đông lạnh hồn ta rũ rượi
Em cứ về ám ảnh trong nhau
Chợt giật mình ta viết trong mơ
Hay nhớ đến em trong tiềm thức
Niềm trăn trở quấy rầy giấc ngủ
Suối tóc dài mộng mị chiêm bao
Nàng thơ ơi,xin chút tự tình
Cho giấc mơ bình yên,tròn mộng
Dù mai có ngìn trùng xa cách
Ta vẫn yêu người,tình ấy vẹn nguyên
Đêm thở dài thơ hãy ngủ đi
Đông lạnh giá thơ trốn vào chăn gối
Nàng thơ ơi ! thôi đừng mộng mị
Hãy ngoan nào… ngủ nhé! thơ ơi.
Nàng thơ ơi em quá kiêu kì
Đêm đông lạnh hồn ta rũ rượi
Em cứ về ám ảnh trong nhau
Chợt giật mình ta viết trong mơ
Hay nhớ đến em trong tiềm thức
Niềm trăn trở quấy rầy giấc ngủ
Suối tóc dài mộng mị chiêm bao
Nàng thơ ơi,xin chút tự tình
Cho giấc mơ bình yên,tròn mộng
Dù mai có ngìn trùng xa cách
Ta vẫn yêu người,tình ấy vẹn nguyên
Đêm thở dài thơ hãy ngủ đi
Đông lạnh giá thơ trốn vào chăn gối
Nàng thơ ơi ! thôi đừng mộng mị
Hãy ngoan nào… ngủ nhé! thơ ơi.
Thứ Bảy, 13 tháng 5, 2017
Xa nhau rồi…
Mai anh về em nhớ gì không?
Tạm biệt núi ta lại về với phố
Đêm lao xao buồn rơi lối vắng
Sương khói buồn nhớ lắm ngày qua
Ta xa rồi phố vắng buồn tênh
Cơn mưa muộn không còn hối hả
Đừng khóc nhé! anh còn quay lại
Khi một ngày ta biết nhớ nhau
Xa nhau rồi ai có bâng khuâng
Chiều Đăk nông nắng vàng rơi rụng
Mai anh về, ta chắc buồn hơn
Em có nhớ bàn tay còn hơi ấm
Mai anh về lối cũ lạc nhau
Chút đam mê còn trong ánh mắt
Em bật khóc… buồn ơi chờ nhé
Bàn tay buồn cố giữ một bàn tay
Ps:/ Trại sáng tác Đăk nông, một ngày tháng 5.
Tạm biệt núi ta lại về với phố
Đêm lao xao buồn rơi lối vắng
Sương khói buồn nhớ lắm ngày qua
Ta xa rồi phố vắng buồn tênh
Cơn mưa muộn không còn hối hả
Đừng khóc nhé! anh còn quay lại
Khi một ngày ta biết nhớ nhau
Xa nhau rồi ai có bâng khuâng
Chiều Đăk nông nắng vàng rơi rụng
Mai anh về, ta chắc buồn hơn
Em có nhớ bàn tay còn hơi ấm
Mai anh về lối cũ lạc nhau
Chút đam mê còn trong ánh mắt
Em bật khóc… buồn ơi chờ nhé
Bàn tay buồn cố giữ một bàn tay
Ps:/ Trại sáng tác Đăk nông, một ngày tháng 5.
Thứ Hai, 27 tháng 3, 2017
Nơi Không Nỗi Nhớ
Mai em về chốn ấy… nhẹ tênh
Anh đào nở hàng me chưa trút lá
Em về đi gánh oằn trên vai trẻ
Tóc hanh vàng hay đã bạc từ lâu
Em tìm về lồng cũ thếp son
Xin hãy quên lần lạc chân phố núi
Em về đi chốn quen bỗng lạ
Có gì đâu một cõi ta bà
Mai em về trời chẳng đổ mưa
Chén rượu tàn làm ai bật khóc
Em cứ đi chông chênh nỗi nhớ
Vay một đời trả mãi chưa xong
Thôi em về đời cứ lo toan
Chốn thị phi ta không có thật
Em cứ về nơi không nỗi nhớ
Cuối một đời ai sẽ chờ nhau
Đà Lạt 17/03/2017
Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2017
Mặc Áo Ngược
Em bảo ta là điên
Cứ đòi mặc áo ngược
Áo không có khuy cài
Làm sao qua mùa đông
Em về đi …theo chồng
Mong ngày mai thôi lạnh
Đêm nay trời trở gió
Khăn choàng em lại quên
Giọt đắng rớt sau hè
Giọt buồn ai quên lại
Trời sao hoài nỗi gió
Cơn bão tình ai hay
Đêm nay trời gió lắm
Em có về được không
Rồi ai kia chờ đón
Thiếu phụ buồn riêng mang
Em về ta lại đi
Cho dù trời nỗi gió
Cho dù em đi vội
Ta vẫn là người điên
02/2017
Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2017
Vườn hoang
Hình như con bướm ấy đi hoang
Không còn ở bên vườn xưa giậu vắng
Mảnh sân cũ đọng đầy lá rụng
Bướm xa rồi chao chác cánh trời xa
Ong bây giờ thôi không cần mẫn
Tìm phấn hoa làm mật ngọt cho đời
Ong tàn tạ chết khô vì hoa độc
Bởi vườn xưa hoa héo tự bao giờ
Chim thôi hót bên sân vườn nắng rụng
Lại lang thang theo con bướm la đà
Chim rũ cánh khi vườn xưa giông bão
Tổ ấm tan tành, giậu đổ bìm leo
Loài sâu lạ của một ngàn năm trước
Lũ lượt kéo về tàn phá mầm xanh
Cây héo khô sân không còn lá rụng
Ong bướm thôi vờn,có phải vườn hoang ?
Không còn ở bên vườn xưa giậu vắng
Mảnh sân cũ đọng đầy lá rụng
Bướm xa rồi chao chác cánh trời xa
Ong bây giờ thôi không cần mẫn
Tìm phấn hoa làm mật ngọt cho đời
Ong tàn tạ chết khô vì hoa độc
Bởi vườn xưa hoa héo tự bao giờ
Chim thôi hót bên sân vườn nắng rụng
Lại lang thang theo con bướm la đà
Chim rũ cánh khi vườn xưa giông bão
Tổ ấm tan tành, giậu đổ bìm leo
Loài sâu lạ của một ngàn năm trước
Lũ lượt kéo về tàn phá mầm xanh
Cây héo khô sân không còn lá rụng
Ong bướm thôi vờn,có phải vườn hoang ?
Thứ Năm, 16 tháng 2, 2017
Phượng
Cây Ngô đồng rụng lá khóc người xưa
Loài chim Phượng không về bên ấy
Thơ rơi lệ hồn thi nhân u uất
Một phận đời thoảng tiếng chuông xa…
Phượng đã bỏ vườn hoang ngõ vắng
Ngô đồng buồn rụng cánh dẫu còn xuân
Ong bướm thôi đùa duyên Loan, Phượng
Thi nhân say quỵ té bên đàng
Ta hóa thân thành gốc Ngô đồng
Chờ em đến vì em là Phượng
Em đi mất ta buồn ngơ ngác
Phượng xa rồi ta có tái sinh
Em có về bên đỉnh thần tiên
Nơi duyên kiếp trăm năm hò hẹn
Giai nhân hỡi em là cánh Phượng
Ta vẫn chờ em bên gốc Ngô đồng
Đà Lạt 16/02/2017
Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017
Biển Gọi
Mai ta về phố núi phiêu du
Dẫm xác lá, giày còn vương cát trắng
Gió cao nguyên lao xao tóc bạc
Hương biển mặn nồng lâu vẫn chưa phai
Dẫm xác lá, giày còn vương cát trắng
Gió cao nguyên lao xao tóc bạc
Hương biển mặn nồng lâu vẫn chưa phai
Ta quay về giấu biển vào thơ
Trên trang giấy ngập ngừng đôi ngọn sóng
Loài thiên di bay xa từ dạo ấy
Chợt quay về khi biển gọi tên nhau
Trên trang giấy ngập ngừng đôi ngọn sóng
Loài thiên di bay xa từ dạo ấy
Chợt quay về khi biển gọi tên nhau
Ta về rồi em nhắn gửi gì không
Tình e ấp nụ hôn trên gối mộng
Biển trầm tích dường như ta hóa đá
Nên vờ như chẳng biết chút ân tình
Mai ta về biển nói điều chi
Sóng vẫn vỗ đàn hải âu xa khuất
Tình e ấp nụ hôn trên gối mộng
Biển trầm tích dường như ta hóa đá
Nên vờ như chẳng biết chút ân tình
Mai ta về biển nói điều chi
Sóng vẫn vỗ đàn hải âu xa khuất
Ta xa rồi em cũng xa tầm với
Chợt giật mình sao giống giấc chiêm bao….
Chợt giật mình sao giống giấc chiêm bao….
16/02/17
Thứ Ba, 14 tháng 2, 2017
Cơn mưa muộn (Tập Thơ)
Cơn mưa muộn
Dẫu sao cơn mưa cũng đã đến, dẫu là muộn,muộn vẫn còn hơn không.Cơn mưa đến thật lặng lẽ,dịu dàng,cơn mưa đến khi ta không còn mong đợi. Lòng ta đã hoang hóa,đã trở thành sa mạc hoang liêu…
Mưa trôi xóa đi bụi bặm của trần thế,mưa đưa ta quay về miền ký ức không tên,mưa cuốn trôi những chuyến đò tình về một nơi xa lăng lắc,một nơi mà ta và em vẫn thường lang thang đến đó,dù chỉ là đến trong trí tưởng,trong những câu thơ.
Ta gọi em là “ Cơn Mưa Muộn ” phải chăng vì em đến muộn? Không… em đến sớm hơn những cơn mưa nhưng lại quá muộn màng với nữa đời lãng tử.Ta lang bạt phiêu du,mỏi chân trốn về quán trọ say với men nồng và những dòng thơ mộng mị.Em miệt mài với những chuyến thiên di,trăn trở với những con chữ,ngồi để giử lại xuân thì,cho dù thời gian bất biến.
Cơn mưa muộn…ta vẫn có những đam mê,những mộng mị về mưa,có nhiều buổi chiều ngồi sau khung kính của cà phê Tùng để nhìn mưa Đà Lạt,ngồi đó sau màn mưa,sau làn khói thuốc… ngồi đó để hoài niệm,nhớ về những niềm đau dịu dàng đã từng lướt ngang qua đời ta,hơn thế nữa.. chắc em chưa kịp quên đó là nơi lần đầu chúng ta nhìn thấy nhau…
Rồi một ngày, sẽ có một ngày nào đó em sẽ quên phố núi,quên Đà Lạt,quên Lang biang, quên đôi hài ta cầm trên tay đưa em qua những con phố vắng… quên những cung đường ta đã hơn một lần chung bước. Nhưng ta biết, em sẽ không quên những cơn mưa vì em yêu mưa, còn riêng ta sẽ vẫn ngồi đợi những cơn mưa dẫu biết rằng đó là mưa đến muộn.
Đà Lạt một chiều mưa … đến muộn.
Quốc Dũng
Dẫu sao cơn mưa cũng đã đến, dẫu là muộn,muộn vẫn còn hơn không.Cơn mưa đến thật lặng lẽ,dịu dàng,cơn mưa đến khi ta không còn mong đợi. Lòng ta đã hoang hóa,đã trở thành sa mạc hoang liêu…
Mưa trôi xóa đi bụi bặm của trần thế,mưa đưa ta quay về miền ký ức không tên,mưa cuốn trôi những chuyến đò tình về một nơi xa lăng lắc,một nơi mà ta và em vẫn thường lang thang đến đó,dù chỉ là đến trong trí tưởng,trong những câu thơ.
Ta gọi em là “ Cơn Mưa Muộn ” phải chăng vì em đến muộn? Không… em đến sớm hơn những cơn mưa nhưng lại quá muộn màng với nữa đời lãng tử.Ta lang bạt phiêu du,mỏi chân trốn về quán trọ say với men nồng và những dòng thơ mộng mị.Em miệt mài với những chuyến thiên di,trăn trở với những con chữ,ngồi để giử lại xuân thì,cho dù thời gian bất biến.
Cơn mưa muộn…ta vẫn có những đam mê,những mộng mị về mưa,có nhiều buổi chiều ngồi sau khung kính của cà phê Tùng để nhìn mưa Đà Lạt,ngồi đó sau màn mưa,sau làn khói thuốc… ngồi đó để hoài niệm,nhớ về những niềm đau dịu dàng đã từng lướt ngang qua đời ta,hơn thế nữa.. chắc em chưa kịp quên đó là nơi lần đầu chúng ta nhìn thấy nhau…
Rồi một ngày, sẽ có một ngày nào đó em sẽ quên phố núi,quên Đà Lạt,quên Lang biang, quên đôi hài ta cầm trên tay đưa em qua những con phố vắng… quên những cung đường ta đã hơn một lần chung bước. Nhưng ta biết, em sẽ không quên những cơn mưa vì em yêu mưa, còn riêng ta sẽ vẫn ngồi đợi những cơn mưa dẫu biết rằng đó là mưa đến muộn.
Đà Lạt một chiều mưa … đến muộn.
Quốc Dũng
Đăng ký:
Bài đăng
(
Atom
)