Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Giã biệt nhé! tình ơi...


Giã biệt nhé….tình ơi!

Giã biệt Sài gòn, giã biệt nhé tình ơi! “Trên chuyến xe đời đến bến rồi nên anh xuống trước”Hình như hơn một lần… hơn một lần là bao nhiêu lần em còn nhớ không? Anh có nói yêu em, anh sẽ âm thầm song hành cùng em trên chuyến xe đời,để rồi bây giờ thêm một lần anh lỗi hẹn với em, lỗi hẹn với Sài gòn.
            Anh quen em một ngày cuối Thu, và từ ấy thơ anh vương sắc vàng, anh viết nhiều về mùa  Thu sài gòn, dẫu biết rằng Sài gòn làm gì có mùa Thu,mùa Thu Sài gòn chỉ có trong văn học, trong âm nhạc và trong thơ của những gã ngớ ngẩn như anh.Anh xa rời những cơn mưa phố núi rồi lại viết về nắng, vì em yêu nắng “Anh vén lá đi tìm hoa nắng,Rơi rụng đầy bên góc vườn xưa”
            “Hoa Nắng” chẳng biết vì linh cảm hay sao anh lại viết bài “Nắng cuối” để làm bài kết của tập thơ … “Nắng quái chiều hôm giảy chết rồi…” Em yêu nắng ban mai, em vẽ những gam màu rực rỡ về nắng, nắng rọi lên tường xưa, nắng đong đưa bên nhành hoa sứ, nắng lung linh trên tóc nâu vàng,nhưng em có biết nắng quái không? Bùng lên rồi tắt lịm…lúc hoàng hôn,giao thoa của ngày và đêm,giao thoa giữa thánh thiện và tội lổi, lúc thần linh và ma quái cùng rong chơi.
            Phố núi đang mưa anh lại nhớ về những chuyến song hành… Bến nước… với những cơn mưa chiều,những cồn cát,những rặng phi lao,những dòng sông chỉ còn trong nỗi nhớ.Em hồn nhiên nói về những ước mơ của mình, trở lại thời thơ ấu của em,những vườn xoài, những ruộng lúa,những cánh cò chỉ còn trong cổ tích,giấc mộng Maika ngày ấy của em có còn không?
            Những tu viện thấp thoáng áo choàng đen, trở về nơi ấy để tìm xem mình còn thánh thiện hay không giữa vòng xoáy của cuộc đời này “ Em trở về nơi mẹ đã sinh ra,Nhè nhẹ thôi kẻo người thức giấc…” Tự rất lâu trong tưởng tượng anh đã viết như thế, và khi trở  về   em đã chọn một con đường yên tĩnh thăm mẹ của em kẻo người thức giấc… em đã khóc, anh bất lực, không biết em cầu nguyện gì cho sự đọa đày mình đang gánh chịu,em còn nhớ những ngày ấu thơ cầm chong chóng chạy đuổi theo mặt trời đợi mẹ đi dạy về không?
             Suối Tre, ta lang thang qua những cung đường vắng,những rừng cao su bạt ngàn, những vườn điều đang mùa thay lá, thăm những di tích cũ,hoang phế rong rêu…khí hậu ở đây làm anh nhớ Đà lạt, nhớ đỉnh cô đơn của anh ở Langbiang,gặp những người bạn dễ thương, gặp Jen trong “Đỉnh gió hú” của đời thường và mặc nhiên em lại trở thành một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết đó…
            Về lại Sài gòn em trở về với vườn xưa, lối cũ … tháng bảy qua rồi sao còn đó những cơn Ngâu?Em trở về với những hò hẹn của mình “Em hò hẹn với trăng sao,Cho thỏa giấc liêu trai của thời hồng hoang còn sót lại…” Sài gòn chợt mưa chợt nắng. Mưa ngăn mất nơi hẹn hò của chúng ta, triều cường dâng, cuốn trôi kỷ niệm về một nơi xa lăng lắc.Em trăn trở suy tư, anh mệt lả vì những cơn say“Sài gòn còn mưa không em? Ta chỉ sợ nước làm đời em lạc lối”
            Đêm cuối bên nhau vì sao anh lại viết “ Gần nhau thêm chút nữa, Để mai xa nghìn trùng..” Tạ từ nhau thôi,anh sẽ xếp những bài thơ của một thời mê đắm vào một ngăn ký ức.Anh trở về với Langbiang, về với đại ngàn xanh, về với nỗi cô đơn tự trong sâu thẳm của chính mình. “Sài gòn ơi thêm một lần lỡ hẹn,Lãng tử lại trở về phố núi phiêu du”.
            Đừng khóc nhé em! Gặp gỡ rồi lại chia ly, nếu một ngày, một ngày… thực sự chúng ta không còn có nhau, em hãy đọc lại những gì anh đã viết cho em. Viết cho sự đọa đày,cho nỗi cô đơn của chúng ta khi tìm về bản ngã của chính mình,chúng ta đang rượt đuổi nhau trong một vòng tròn thủng đáy mà thôi. “Trẻ con thích chơi trò cút bắt,Người lớn vờn nhau trong xót xa…” đó lại là một linh cảm hay thơ của anh vẫn thế?Nhưng trong cuộc đời thì đó lại là một sự thật em ạ.
“Sẽ không còn những giấc mơ cổ tích,Sẽ không còn hoa nắng lung linh” giã biệt nhé, tình ơi!
            Dẫu sao thì ta đã xa nhau, em là ngày thì anh là đêm, em là nắng thì anh lại là mưa. “ Em là ngày tất tả lo toan, Tìm một chút danh làm hành trang đi tiếp,Anh là đêm tàn phai mộng mị,Cứ đi tìm một chút bình yên”…

Giã biệt nhé tình ơi!
Xin lỗi những hẹn hò
Có ngàn lần trách móc
Mình cũng mất nhau rồi

                                                                        Langbiang, một ngày mưa tháng 9.




3 nhận xét :

  1. Sao anh trang trí được cái nhà đẹp thế? Em không biết làm sao với cái nhà của mình nữa.Ít bữa nữa mời anh qua sau nha!

    Trả lờiXóa
  2. Em nhớ hoàn cảnh viết bài này rồi nè.
    Chúc anh ngủ ngon !

    Trả lờiXóa
  3. Đọc một loạt bài...đầy tâm trạng!

    Trả lờiXóa