Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2017

Mặc Áo Ngược


Em bảo ta là điên
Cứ đòi mặc áo ngược
Áo không có khuy cài
Làm sao qua mùa đông

Em về đi …theo chồng
Mong ngày mai thôi lạnh
Đêm nay trời trở gió
Khăn choàng em lại quên

Giọt đắng rớt sau hè
Giọt buồn ai quên lại
Trời sao hoài nỗi gió
Cơn bão tình ai hay

Đêm nay trời gió lắm
Em có về được không
Rồi ai kia chờ đón
Thiếu phụ buồn riêng mang

Em về ta lại đi
Cho dù trời nỗi gió
Cho dù em đi vội
Ta vẫn là người điên

02/2017

Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2017

Vườn hoang

Hình như con bướm ấy đi hoang
Không còn ở bên vườn xưa giậu vắng
Mảnh sân cũ đọng đầy lá rụng
Bướm xa rồi chao chác cánh trời xa

Ong bây giờ thôi không cần mẫn
Tìm phấn hoa làm mật ngọt cho đời
Ong tàn tạ chết khô vì hoa độc
Bởi vườn xưa hoa héo tự bao giờ

Chim thôi hót bên sân vườn nắng rụng
Lại lang thang theo con bướm la đà
Chim rũ cánh khi vườn xưa giông bão
Tổ ấm tan tành, giậu đổ bìm leo

Loài sâu lạ của một ngàn năm trước
Lũ lượt kéo về tàn phá mầm xanh
Cây héo khô sân không còn lá rụng
Ong bướm thôi vờn,có phải vườn hoang ?

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2017

Phượng


Cây Ngô đồng rụng lá khóc người xưa
Loài chim Phượng không về bên ấy
Thơ rơi lệ hồn thi nhân u uất
Một phận đời thoảng tiếng chuông xa…

Phượng đã bỏ vườn hoang ngõ vắng
Ngô đồng buồn rụng cánh dẫu còn xuân
Ong bướm thôi đùa duyên Loan, Phượng
Thi nhân say quỵ té bên đàng

Ta hóa thân thành gốc Ngô đồng
Chờ em đến vì em là Phượng
Em đi mất ta buồn ngơ ngác
Phượng xa rồi ta có tái sinh

Em có về bên đỉnh thần tiên
Nơi  duyên kiếp trăm năm hò hẹn
Giai nhân hỡi em là cánh Phượng
Ta vẫn chờ em bên gốc Ngô đồng

Đà Lạt 16/02/2017

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017

Biển Gọi

Mai ta về phố núi phiêu du
Dẫm xác lá, giày còn vương cát trắng
Gió cao nguyên lao xao tóc bạc
Hương biển mặn nồng lâu vẫn chưa phai

Ta quay về giấu biển vào thơ
Trên trang giấy ngập ngừng đôi ngọn sóng
Loài thiên di bay xa từ dạo ấy
Chợt quay về khi biển gọi tên nhau

Ta về rồi em nhắn gửi gì không
Tình e ấp nụ hôn trên gối mộng
Biển trầm tích dường như ta hóa đá
Nên vờ như chẳng biết chút ân tình

Mai ta về biển nói điều chi
Sóng vẫn vỗ đàn hải âu xa khuất
Ta xa rồi em cũng xa tầm với
Chợt giật mình sao giống giấc chiêm bao….

16/02/17

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2017

Cơn mưa muộn (Tập Thơ)

Cơn mưa muộn

Dẫu sao cơn mưa cũng đã đến, dẫu là muộn,muộn vẫn còn hơn không.Cơn mưa đến thật lặng lẽ,dịu dàng,cơn mưa đến khi ta không còn mong đợi. Lòng ta đã hoang hóa,đã trở thành sa mạc hoang liêu…
Mưa trôi xóa đi bụi bặm của trần thế,mưa đưa ta quay về miền ký ức không tên,mưa cuốn trôi những chuyến đò tình về một nơi xa lăng lắc,một nơi mà ta và em vẫn thường lang thang đến đó,dù chỉ là đến trong trí tưởng,trong những câu thơ.
Ta gọi em là “ Cơn Mưa Muộn ” phải chăng vì em đến muộn? Không…  em đến sớm hơn những cơn mưa nhưng lại quá muộn màng với nữa đời lãng tử.Ta lang bạt phiêu du,mỏi chân trốn về quán trọ say với men nồng và những dòng thơ mộng mị.Em miệt mài với những chuyến thiên di,trăn trở với những con chữ,ngồi để giử  lại xuân thì,cho dù thời gian bất biến.
Cơn mưa muộn…ta vẫn có những đam mê,những mộng mị về mưa,có nhiều buổi chiều ngồi sau khung kính của cà phê Tùng để nhìn mưa Đà Lạt,ngồi đó sau màn mưa,sau làn khói thuốc… ngồi đó để hoài niệm,nhớ về những niềm đau dịu dàng đã từng lướt ngang  qua đời ta,hơn thế nữa.. chắc em chưa kịp quên đó là nơi lần đầu chúng ta nhìn thấy nhau…
Rồi một ngày, sẽ có một ngày nào đó em sẽ quên phố núi,quên Đà Lạt,quên Lang biang, quên đôi hài ta cầm trên tay  đưa em qua những con phố vắng… quên những cung đường ta đã hơn một lần chung bước. Nhưng ta biết, em sẽ không quên những cơn mưa vì em yêu mưa, còn riêng  ta sẽ vẫn ngồi đợi những cơn mưa dẫu biết rằng đó là mưa đến muộn.
                                                                                              Đà Lạt một chiều mưa … đến muộn.
Quốc Dũng

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2017

Khờ Dại


Ta không tìm thấy em
Khi quay về chốn ấy
Tháp chuông gầy nghiêng bóng
Nắng rụng chiều Xuân An

Ta tìm bên thánh đường
Chợt biết mình khờ dại
Đầu Xuân em lễ Phật
Dâng hương rằm tháng giêng

Ta lang thang phố vắng
Tìm lại bóng dáng xưa
Em tìm về biển cát
Mượn sóng xô tình buồn

Ta chẳng có hoa hồng
Tặng em lễ tình nhân
Đêm Nguyên tiêu khờ khạo
Viết lời nguyền trăm năm

Trả em cây trâm cài
Tóc chưa dài để búi
Tình nhân thay áo mới
Xuân về ta mất nhau…




Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017

Lạc Cánh Cò


Cò chao cánh mỏng chiều nghiêng gió
Người có nghiêng không ngược nắng chiều
Ta liêu xiêu bước cầu soi bóng
Nhìn cánh cò bay lạc gót đời

Tội thân cò một cánh lênh đênh
Góc hồ kia cô đơn một cánh
Gió nhiều quá cớ gì nỗi giận
Hai cánh cò lận đận tìm nhau

Rồi một mai gió có thay màu
Cò vẫn trắng như tình bạc trắng
Hồ nỗi sóng hay lòng ta giận
Hai cánh cò gặp gỡ chỉ tìm vui

Giận chi trời,trách gió mà chi
Cò vởn vơ đong đưa gió lạ
Dù một cặp tìm nhau trong gió
Nhưng cánh cò bạc trắng như nhau

Cánh cò bạc hay lòng người đã bạc???

Đà Lạt 01/2017

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2016

Quên một dòng sông

Có lẽ nào em quên cả tên sông
Ta về đó nghe lòng nỗi sóng
Ngoài khơi xa hình như biển chết
Dòng sông buồn ta thể nào vui

Em xa rồi quên cả dòng sông
Chẳng còn chi sao ta hoài niệm
Những dòng sông đổ về phía biển
Biển thở dài sông có buồn không?

Biển bây giờ hấp hối em ơi
Những cánh buồm cô đơn đến tội
Buông nỗi nhớ ngàn năm trầm tích
Em đi rồi sao trách cứ vu vơ

Lặng lẽ buồn sông đổ ra khơi
Ta gửi tình trôi theo sóng nước
Biển câm nín nghẹn lòng đón nhận
Em quá ơ hờ… quên cả tên sông

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

Vùng kỷ niệm


Ta gom nhặt từng cọng buồn rơi rớt
Nắng buồn tênh lá có thay màu
Gió hờ hững thôi đùa trên tóc rối
Nỗi nhớ đi hoang tìm chốn hẹn hò

Em đừng khóc kẻo hạ vàng đi mất
Kỷ niệm buồn tình có hanh hao
Xác lá bay trắng lối em về
Lãng đãng rơi bên miền xa vắng

Góc phố nào ta đứng trong mưa
Ngày xưa lắm… chờ em đến hẹn
Chiều chao nghiêng  hàng thông ngủ gục
Mưa hạ vàng trôi mất tình xưa

Nơi xa lắm có một vùng kỷ niệm
Khi loài người còn biết yêu nhau
Nắng có rơi bên lối mòn quá khứ
Mưa trôi tình về miền nhớ không tên.

 

CMM/2015

Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2015

Mùa đã thay tên

Em đi ta mất khoảng trời riêng
Lá diêu bông chỉ còn trong cổ tích
Thầm gọi tên khi cơn say chất ngất
Lại nhũ lòng sẽ cố quên nhau

Lẩn thẩn buồn  mùa đã thay tên
Em ngày xưa… không còn nông nỗi
Em giấu hết thơ ta viết tặng
Cho nhẹ lòng những chuyến thiên di

Chợt  giật mình nào có duyên chi
Cố níu kéo sẽ làm đau thêm nữa
Ừ thôi thế đường xa thiên lý
Ta sẽ không còn nhìn thấy mặt nhau

Tự bây giờ và mãi ngàn sau
Ta sẽ giấu em trong ký ức
Rồi lặng lẽ về bên phố núi
Mái tranh nghèo độ nhật phiêu du

Em đi rồi tình ấy nhẹ tênh
Lòng ta sẽ về miền hoang hóa
Thì thôi nhé tình xưa rơi mất
Lời hẹn hò xin trả lại nhân gian

24/07/2015