Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

Mưa chiều


Em ngủ thật bình yên
Cơn mưa chiều lặng lẽ đi qua không hối hả
Căn phòng nhỏ đã nhiều ngày quạnh vắng
Em bình thản bước vào
Một giấc ngủ vô tư
Này em cứ ngủ đi xin đừng mộng mị
Cơn mưa chiều chẳng đánh thức em đâu
Mưa rơi bên phố núi
Sẽ cuốn trôi bụi vướng bên đời
Mưa vỗ về
Ru giấc em ngoan
Nắng sẽ vàng hơn sau cơn mưa chiều bất chợt
Có hạt nhớ rơi vào cơn ngủ
Có hạt quên xóa vết tình buồn
Còn hạt nào đọng lại trên môi?

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét