Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

Đêm ba mươi


Em không đến trong đêm ba mươi
Như trong câu ca thường ngày vẫn hát
Đêm ba mươi tôi thầm ngóng đợi
Dẫu chỉ là một tin nhắn  - ngủ ngon...

Điện  thoại không reo đêm ba mươi
Chắc để không quấy rầy người xa xứ
Tôi ngập ngừng với dòng tin đã sọan
Chúc em vui, hạnh phúc đầu năm

Có thể em sẽ đến đêm ba mươi
Khi tôi đã chập chờn trong giấc ngủ
Trong cơn mơ em có về ân ái
Chợt giật mình chăn gối vẫn trinh nguyên

Em đừng đến trong đêm ba mươi
Cứ để tôi tìm vui trong cô đơn
Tôi sẽ thả hồn theo gối mộng
Say rã rời bỗng nhớ giấc Nam Kha.

Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

Tàn phai


Tôi đếm bước  bên hàng lang bệnh viện
Thấy tàn phai  rơi rụng dưới chân mình
Phòng vắng tênh hai bệnh nhân tóc bạc
Một người già và một gã trung niên

Thầm dặn lòng sẽ chẳng gọi cho em
Rồi lẫn thẩn lại gửi đi tin nhắn
Tự nơi xa em không cần biết đến
Quên thật rồi sao cứ gọi cho nhau

Ừ thì quên nhưng chẳng lẽ xa nhau
Lại mất luôn những lời thăm hỏi
Em quên rồi điều ấy có hề chi
Tôi vẫn sống như ngày xưa em biết

Căn phòng trắng buồn tênh vắng ngắt
Hàng lang dài tập tễnh bước chân
Từng viên gạch, từng mảng đời ghép lại
Nhìn giống nhau nhưng chắc khác nỗi niềm…

Viện YHDT Phạm Ngọc Thạch

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

Người không về

Người đã không về… quán vắng chơ vơ
Hòang hôn xuống ta thẩn thờ ngóng đợi
Mây xám buồn hững hờ qua song cửa
Ta biết buồn từ dạo ấy….người ơi

Người hứa nhiều nhưng còn nhớ gì không?
Ta đã xếp vào trong miền ký ức
Rồi bật khóc… cố giấu lòng chẳng được
Ta khóc âm thầm người có biết…. nơi xa

Người không về ta cắt chút tóc mai
Xếp bài thơ rồi ép vào trong ấy
Ta cắn môi nhủ lòng không khóc nữa
Người  không về… ta khóc để mà chi.

Thơ Quán hai mùa

Xa vắng ơi


Anh gọi tên ai là xa vắng
Mải miết tìm mệt lả cơn say
Lá diêu bông làm sao có được
Anh cứ đi tìm vật vã cơn đau

Anh nhớ ai rồi… xa vắng ơi
Tìm nhau chi nữa có duyên gì
Với em anh chính là xa vắng
Rượt đuổi tìm nhau trong xót xa

Xa vắng xa rồi,xa quá xa
Dừng chân anh nhé hết duyên rồi
Chớ đi vun xới niềm mơ ảo
Anh chỉ đi tìm anh đấy thôi

Sao cứ đi tìm hoa nắng rơi
Mong chi sưởi ấm chút phong trần
Với em anh chính là xa vắng
Anh hãy quay về xa vắng ơi!

thơ Quán hai mùa

Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

Thơ Say

Cạn chén đi… uống để say tình
Uống để biết trên đời còn mỹ tửu
Ta cứ say cho hồn thơ phiêu lãng
Trăng tàn rồi sao rượu vẫn chưa vơi

Cạn chung này… chung nữa có hề chi
Ta độc ẩm với tình bên phố núi
Say để quên cuộc đời phù phiếm
Chỉ còn thơ và rượu song hành

Gà báo sang canh rượu vẫn còn đầy
Ta sẽ uống,uống hoài cho đến hết
Uống để nhớ ta vẫn còn bằng hữu
Vẫn có người gửi rượu tặng nhau

Ta say rồi… em hởi,có gì đâu
Ai uống rượu mà không say mới lạ
Thơ viết tặng trong cơn say lúy túy
Rượu say tình… thơ có say không?

Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

Quán mùa đông

Mùa đông quán mở ở cao nguyên
Có khăn quàng khách đường xa bớt lạnh
Cà phê đắng có làm nguôi nỗi nhớ
Chén rượu nồng sưởi ấm tim nhau

Quán em buồn lơ lững mây bay
Đón khách thơ chờ mùa đông đến sớm
Em chờ anh mùa đông quán vắng
Mặc  manteau em đến lạ làm sao

Khách lãng du đường xa dừng gót
Khói thuốc có làm ấm lại anh không
Quán của em vừa hâm rượu nóng
Tặng vài chung lữ khách ấm lòng

Lơ đãng buồn khách hát đôi câu
Trang giấy trắng vài dòng thơ ghi vội
Quán có mở  bốn mùa không nhỉ?
Hay chỉ một mùa khi đã vào đông…

 Thơ Quán hai mùa 01/2015

Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015

Tạ tình thứ chín

Bất chợt nghe tiếng gà ở phố
Ta lại say phố bỗng là rừng
Ta say khướt hay là ảo ảnh
Phố là rừng, rừng là phố xa xăm

Ta lại nhớ rừng hay nhớ phố xa
Phố vẫn thế tiếng gà xưa chết lịm
Đợi sang canh uống vài ly rượu cạn
Em thẩn thờ ta uống để tìm quên

Em ngủ say ta ngỡ là đêm cuối
Và bây giờ giọt rượu cuối, cạn chai
Đừng đến nữa cho ta thôi phiền muộn
Đến để thêm buồn em đến mà chi

Chẳng đợi chờ sao cứ tìm nhau
Không là tình nhân cớ gì vương vấn
Một chiếc giường sao hai giấc mộng
Đêm cuối rồi đừng đến nữa nhé em.

Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

Noel buồn

Đêm Noel em không về lễ Thánh
Em có về đâu kịp lễ đêm đông
Ngày em đi thánh thần nỗi giận
Ngày em về Chúa có thứ tha…

Đêm Noel một mình như chiếc bóng
Cô đơn buồn trên phố người đông
Em có vui khi về bên ấy
Hay sẽ buồn vì quá lo toan

Em cứ vui dẫu cho đời ngọt đắng
Dẫu tình mình rồi sẽ phai phôi
Đến thánh đường em đừng cúi mặt
Chớ nguyện cầu vì Chúa cũng quên mau

Chúa có lẽ cũng như người em nhỉ ?
Cũng đã từng gặm nhắm cơn đau
Trên thập giá Chúa còn ban phát
Cho loài người những nỗi đau riêng.

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Mưa sớm

Qua giáo đường em rẽ sang lối khác
Mưa bên này bến ấy có còn mưa
Trên thập giá Chúa có buồn nhân thế
Có ngậm ngùi xao xác vì mưa

Mưa đầu mùa cớ sao đến sớm
Mưa trên phố buồn ta vẫn chưa quen
Em cứ đếm giọt mưa qua vội
Tôi ngậm ngùi đếm giọt men cay

Tôi chắc sẽ lang thang trên phố lạ
Ngơ ngác đời có phải vì mưa
Cơn mưa sớm có trôi đi bụi bặm
Có xóa tan những vết nhọc nhằn

Dẫu là sao cũng là mưa đến sớm
Có chần chừ trời cũng mưa tuôn
Trên thập giá Chúa oằn mình đón nhận
Đời ướt nhiều rồi xin hãy cứ mưa đi….

Sài Gòn một chiều mưa…

Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

Chờ em…. cuối một mùa hoa


 

Vậy là đã cuối một mùa hoa,có thật không em? Gió ,gió nhiều quá,gió làm tan tác những cánh hoa cuối mùa. Có nhiều buổi chiều,cả tháng rồi tôi cứ lang thang trên những cung đường rất quen rồi chợt lạ. Lại lẩn thẫn nghĩ tới câu nói : “ Anh không đủ tiền để mua con đường này cho riêng em TN à”
Cuối một mùa hoa,Dã quỳ đã tàn,vài nhành còn sót lại tả tơi trong gió đông,hình như có lần tôi đã nói với TN rằng tôi yêu màu vàng,sống trong một căn nhà,căn phòng màu vàng nhưng đôi khi tôi lại sợ và ghét màu vàng.màu của kiêu sa,màu của một thời vàng son và đôi khi là màu của phản bội.
Có một lần… một buổi sáng tôi ngồi với một nhạc sỹ ở cà phê Tùng,nơi hình như có một nỗi đau,đau vì vô tình hội ngộ, tôi nhớ  có một cô nhà báo nào đó cứ hỏi bạn đồng hành của mình về loài hoa Dã quỳ…và tôi lại nhớ về em ,thực ra Dã quỳ là một tên trong văn học,trong thơ ca thôi,đó chỉ là một loài hoa dại,dã chỉ  là hoang dã, là dại …thế thôi.
Tôi sinh ra ở Đà Lạt  TN à,hồi xưa dân địa phương gọi là hoa quỳ,hoặc là quỳ dại... còn những tên Cúc Quỳ,Dã Quỳ  là mới có sau này,tự lúc nào tôi chẳng biết,hình như trong âm nhạc,trong văn,thơ của những gã ngớ ngẩn .Tôi nhớ có  đọc đâu đó một bài viết về hương Dã quỳ và tôi đã bật cười,hình như người viết tìm đâu được một tấm hình đẹp về Dã quỳ rồi ngồi viết trong tưởng tượng.
Hồi còn bé tôi sinh ra và lớn lên ở cuối hồ Xuân hương,hoa quỳ mọc đầy quanh nhà,đầy những con đường mòn đi tắt vào trường học,trường học nằm  trên một ngọn đồi cao, từ nhà đi bộ 10 phút là đến,những triền đồi quanh trường mùa đông vàng một màu hoa dại,màu hoa quỳ,bây giờ nơi đó là Cao dẳng Sư phạm Đà Lạt..
Những năm còn nhỏ,thời bao cấp nhà có mảnh vườn,cứ đi chặt cành Dã quỳ về làm phân xanh để trồng khoai lang,càng chặt nhiều thì cây lại mọc nhiều hơn TN ạ,và cây hay là hoa quỳ có múi hăng hắc,hôi hôi,nên tôi đã bật cười khi đọc một bài viết về hương Dã quỳ,
Lan man nghĩ về ngày xưa rồi cả tháng nay cứ đợi em về Langbiang để ngắm hoa Dã quỳ,để lang thang trên một cung đường mà chẳng bao giờ mua được cho riêng mình.Em bây giờ biền biệt phương xa,rồi em lại viết về trăn trở của một thời con gái,sao em chẳng viết về dòng sông Lam với những cơn gió Lào nghiệt ngã.,quê nhà lại  mưa bão rồi ,lại làm buồn những cơn gió cao nguyên.
Dã quỳ tàn rồi đó em,em chưa kịp về hay là sẽ không còn về? TN à có một bài hát nào đó “Hoa đã tàn và nhụy đã phai”…nhưng lạ thật nhụy hoa quỳ đổi màu nhưng vẫn đong đưa trong gió đông.Những nụ hoa ở lại chờ một người trong xao xác nhớ,em chưa kịp về hoa chẳng vội quên.
Hình như tôi và em sống chậm quá TN à,cớ gì lại trăn trở cho một loài hoa dại?
Dã quỳ buồn tan tác dưới mưa đông
Về đi em về nhanh thôi kẻo ướt
Giá mà lúc này có em… tôi sẽ nói về đi em về đi TN,mưa sẽ làm em lạnh đó,nhưng rồi em đã lỡ hẹn TN à,hoa cũng đã tàn và có một người chờ em… chờ đến cuối một mùa hoa.


                                                                                                              Langbiang 18/12/2014