Tôi đếm bước bên hàng
lang bệnh viện
Thấy tàn phai rơi rụng dưới chân mình
Phòng vắng tênh hai bệnh nhân tóc bạc
Một người già và một gã trung niên
Thấy tàn phai rơi rụng dưới chân mình
Phòng vắng tênh hai bệnh nhân tóc bạc
Một người già và một gã trung niên
Thầm dặn lòng sẽ chẳng gọi cho em
Rồi lẫn thẩn lại gửi đi tin nhắn
Tự nơi xa em không cần biết đến
Quên thật rồi sao cứ gọi cho nhau
Rồi lẫn thẩn lại gửi đi tin nhắn
Tự nơi xa em không cần biết đến
Quên thật rồi sao cứ gọi cho nhau
Ừ thì quên nhưng chẳng lẽ xa nhau
Lại mất luôn những lời thăm hỏi
Em quên rồi điều ấy có hề chi
Tôi vẫn sống như ngày xưa em biết
Lại mất luôn những lời thăm hỏi
Em quên rồi điều ấy có hề chi
Tôi vẫn sống như ngày xưa em biết
Căn phòng trắng buồn tênh vắng ngắt
Hàng lang dài tập tễnh bước chân
Từng viên gạch, từng mảng đời ghép lại
Nhìn giống nhau nhưng chắc khác nỗi niềm…
Hàng lang dài tập tễnh bước chân
Từng viên gạch, từng mảng đời ghép lại
Nhìn giống nhau nhưng chắc khác nỗi niềm…
Viện YHDT Phạm Ngọc Thạch
Năm mới , Mây chúc anh gặp nhiều may mắn ,luôn được phước từ Đức Chúa Trời ban cho ...anh Dũng nhé !
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa