Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

Mê khúc thứ tám


Tặng NHB

Ta vô tình sờ trúng vệt buồn
 Và chưa hề biết
 Có thể là ta không cần biết
 Cho dù người là mệnh phụ
 Hay chỉ là tượng đá mê trăng
 

Thơ viết cho đời
 Tặng cả nhân gian
 Và ta chắc trăm năm sau mệnh phụ làm sao biết được
 Xin chớ nói gì
 Cứ để trăng tàn,núi lỡ, đá sỏi rêu phong
 Em cứ uống trăng
 Ngậm ngùi trăng
 Lõa thể cùng trăng
 

Ta chẳng biết
 Chỉ muốn hơn một lần
 Là dòng phún thạch
 Cuốn tan  những tàn phai
 Trên một vệt buồn
 Mang thân phận
 Nay là mệnh phụ kiêu sa
  Nhưng  vẫn mang theo những vụng về của một thời con gái
 Cho dù
 Chỉ là một câu thơ
 Và mệnh phụ sẽ không bao giờ đọc hết…

2 nhận xét :

  1. Mệnh phụ từ chối những vần thơ
    Đẩy ánh trăng trôi phía mù mờ ảo ảnh
    Đặc quánh
    Phố đêm
    Bóng đàn bà ngã chúi lăn kềnh
    Rượt môi thơm
    Pha mật

    Trăm năm tù...tình treo trong ngục thất
    Phơi lõa bóng ngà
    Khúc rung buồn nẩy ngột thềm hoa
    Trắng lóa
    Màu voan sáng khỏa thân

    Người đàn bà kéo ánh trăng phủ lên phần.. khô héo
    Mượn mịn màng
    Rải hồn xanh
    Mị lối..tường rêu...

    Ai đi qua những lần trăng sám hối liêu xiêu
    Thấy đàn bà cong đợi
    Con thuyền thân
    Hũng
    Lũ triều...!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em thích nghe chị HB comt lắm ...Em chỉ là cô bé thường hay vào thư viện của anh Quốc Dũng để học hỏi...em khác biệt hơn mọi người là em dám để lại lời bình...để chủ nhà góp ý...mình mới học hỏi dược...Chị ơi ! chỉ có Khánh Ly mới làm cho Trịnh Công Sơn lên được đỉnh cao...còn sư phụ Trần Quốc Dũng chỉ có Ngô Hà băng mới trị nổi ...hi hi ! Chị cũng vào thư viện của anh Dũng để ....cùng ..."phá " chị nhé !

      Xóa