Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

Quán mùa đông

Mùa đông quán mở ở cao nguyên
Có khăn quàng khách đường xa bớt lạnh
Cà phê đắng có làm nguôi nỗi nhớ
Chén rượu nồng sưởi ấm tim nhau

Quán em buồn lơ lững mây bay
Đón khách thơ chờ mùa đông đến sớm
Em chờ anh mùa đông quán vắng
Mặc  manteau em đến lạ làm sao

Khách lãng du đường xa dừng gót
Khói thuốc có làm ấm lại anh không
Quán của em vừa hâm rượu nóng
Tặng vài chung lữ khách ấm lòng

Lơ đãng buồn khách hát đôi câu
Trang giấy trắng vài dòng thơ ghi vội
Quán có mở  bốn mùa không nhỉ?
Hay chỉ một mùa khi đã vào đông…

 Thơ Quán hai mùa 01/2015

Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015

Tạ tình thứ chín

Bất chợt nghe tiếng gà ở phố
Ta lại say phố bỗng là rừng
Ta say khướt hay là ảo ảnh
Phố là rừng, rừng là phố xa xăm

Ta lại nhớ rừng hay nhớ phố xa
Phố vẫn thế tiếng gà xưa chết lịm
Đợi sang canh uống vài ly rượu cạn
Em thẩn thờ ta uống để tìm quên

Em ngủ say ta ngỡ là đêm cuối
Và bây giờ giọt rượu cuối, cạn chai
Đừng đến nữa cho ta thôi phiền muộn
Đến để thêm buồn em đến mà chi

Chẳng đợi chờ sao cứ tìm nhau
Không là tình nhân cớ gì vương vấn
Một chiếc giường sao hai giấc mộng
Đêm cuối rồi đừng đến nữa nhé em.

Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

Noel buồn

Đêm Noel em không về lễ Thánh
Em có về đâu kịp lễ đêm đông
Ngày em đi thánh thần nỗi giận
Ngày em về Chúa có thứ tha…

Đêm Noel một mình như chiếc bóng
Cô đơn buồn trên phố người đông
Em có vui khi về bên ấy
Hay sẽ buồn vì quá lo toan

Em cứ vui dẫu cho đời ngọt đắng
Dẫu tình mình rồi sẽ phai phôi
Đến thánh đường em đừng cúi mặt
Chớ nguyện cầu vì Chúa cũng quên mau

Chúa có lẽ cũng như người em nhỉ ?
Cũng đã từng gặm nhắm cơn đau
Trên thập giá Chúa còn ban phát
Cho loài người những nỗi đau riêng.

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Mưa sớm

Qua giáo đường em rẽ sang lối khác
Mưa bên này bến ấy có còn mưa
Trên thập giá Chúa có buồn nhân thế
Có ngậm ngùi xao xác vì mưa

Mưa đầu mùa cớ sao đến sớm
Mưa trên phố buồn ta vẫn chưa quen
Em cứ đếm giọt mưa qua vội
Tôi ngậm ngùi đếm giọt men cay

Tôi chắc sẽ lang thang trên phố lạ
Ngơ ngác đời có phải vì mưa
Cơn mưa sớm có trôi đi bụi bặm
Có xóa tan những vết nhọc nhằn

Dẫu là sao cũng là mưa đến sớm
Có chần chừ trời cũng mưa tuôn
Trên thập giá Chúa oằn mình đón nhận
Đời ướt nhiều rồi xin hãy cứ mưa đi….

Sài Gòn một chiều mưa…

Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

Chờ em…. cuối một mùa hoa


 

Vậy là đã cuối một mùa hoa,có thật không em? Gió ,gió nhiều quá,gió làm tan tác những cánh hoa cuối mùa. Có nhiều buổi chiều,cả tháng rồi tôi cứ lang thang trên những cung đường rất quen rồi chợt lạ. Lại lẩn thẫn nghĩ tới câu nói : “ Anh không đủ tiền để mua con đường này cho riêng em TN à”
Cuối một mùa hoa,Dã quỳ đã tàn,vài nhành còn sót lại tả tơi trong gió đông,hình như có lần tôi đã nói với TN rằng tôi yêu màu vàng,sống trong một căn nhà,căn phòng màu vàng nhưng đôi khi tôi lại sợ và ghét màu vàng.màu của kiêu sa,màu của một thời vàng son và đôi khi là màu của phản bội.
Có một lần… một buổi sáng tôi ngồi với một nhạc sỹ ở cà phê Tùng,nơi hình như có một nỗi đau,đau vì vô tình hội ngộ, tôi nhớ  có một cô nhà báo nào đó cứ hỏi bạn đồng hành của mình về loài hoa Dã quỳ…và tôi lại nhớ về em ,thực ra Dã quỳ là một tên trong văn học,trong thơ ca thôi,đó chỉ là một loài hoa dại,dã chỉ  là hoang dã, là dại …thế thôi.
Tôi sinh ra ở Đà Lạt  TN à,hồi xưa dân địa phương gọi là hoa quỳ,hoặc là quỳ dại... còn những tên Cúc Quỳ,Dã Quỳ  là mới có sau này,tự lúc nào tôi chẳng biết,hình như trong âm nhạc,trong văn,thơ của những gã ngớ ngẩn .Tôi nhớ có  đọc đâu đó một bài viết về hương Dã quỳ và tôi đã bật cười,hình như người viết tìm đâu được một tấm hình đẹp về Dã quỳ rồi ngồi viết trong tưởng tượng.
Hồi còn bé tôi sinh ra và lớn lên ở cuối hồ Xuân hương,hoa quỳ mọc đầy quanh nhà,đầy những con đường mòn đi tắt vào trường học,trường học nằm  trên một ngọn đồi cao, từ nhà đi bộ 10 phút là đến,những triền đồi quanh trường mùa đông vàng một màu hoa dại,màu hoa quỳ,bây giờ nơi đó là Cao dẳng Sư phạm Đà Lạt..
Những năm còn nhỏ,thời bao cấp nhà có mảnh vườn,cứ đi chặt cành Dã quỳ về làm phân xanh để trồng khoai lang,càng chặt nhiều thì cây lại mọc nhiều hơn TN ạ,và cây hay là hoa quỳ có múi hăng hắc,hôi hôi,nên tôi đã bật cười khi đọc một bài viết về hương Dã quỳ,
Lan man nghĩ về ngày xưa rồi cả tháng nay cứ đợi em về Langbiang để ngắm hoa Dã quỳ,để lang thang trên một cung đường mà chẳng bao giờ mua được cho riêng mình.Em bây giờ biền biệt phương xa,rồi em lại viết về trăn trở của một thời con gái,sao em chẳng viết về dòng sông Lam với những cơn gió Lào nghiệt ngã.,quê nhà lại  mưa bão rồi ,lại làm buồn những cơn gió cao nguyên.
Dã quỳ tàn rồi đó em,em chưa kịp về hay là sẽ không còn về? TN à có một bài hát nào đó “Hoa đã tàn và nhụy đã phai”…nhưng lạ thật nhụy hoa quỳ đổi màu nhưng vẫn đong đưa trong gió đông.Những nụ hoa ở lại chờ một người trong xao xác nhớ,em chưa kịp về hoa chẳng vội quên.
Hình như tôi và em sống chậm quá TN à,cớ gì lại trăn trở cho một loài hoa dại?
Dã quỳ buồn tan tác dưới mưa đông
Về đi em về nhanh thôi kẻo ướt
Giá mà lúc này có em… tôi sẽ nói về đi em về đi TN,mưa sẽ làm em lạnh đó,nhưng rồi em đã lỡ hẹn TN à,hoa cũng đã tàn và có một người chờ em… chờ đến cuối một mùa hoa.


                                                                                                              Langbiang 18/12/2014



Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

Tôi và em

 
Tôi cố đi tìm một nữa câu thơ
Rơi rụng ở một góc đời nào đó
 Tôi mãi miết tìm…
Đôi lúc mệt nhoài trong vô vọng
 Viết dỡ nữa câu, còn nữa câu tìm hoài không thấy
 Mê mãi đi tìm, tóc thay màu bạc trắng không hay
 Có lúc nhìn…
Bên góc khuất nhân gian
 Một nữa câu thơ hình như đang ở đó
 Chới với lao vào
Đó chỉ là ảo ảnh
 Viết được nữa câu đầu rồi quên mất
 Sao lại cứ tìm hoài một nữa câu sau…

Em lang thang đường phố đêm khuya
 Lơ đãng đi qua những ngã tư, ngã năm, những đèn xanh đèn  đỏ…
Em cố tìm gì
 Có phải tìm đời mình lạc ở nơi đâu?
 Em vượt qua những cao ốc, những chung cư
Những con đường, những đoàn xe dài vô tận
 Bất chợt nhận ra
 Chính mình đứng  đó cạnh niềm đau
 Vỡ òa xót xa
 Em quay lưng về nơi niềm đau không hiện hữu
 Tôi và em  mãi miết đi tìm
 Sao ta vẫn lạc nhau
 Như nữa câu thơ  tìm cả một đời chưa thấy….

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

Dã quỳ tàn

Dã quỳ vàng tan tác dưới mưa đông
Về đi em,về nhanh thôi kẻo ướt
Tôi cố giữ cũng là tình xa cách
Nhạt phai rồi chẳng vướng chi nhau

Em đi rồi và mai sẽ đi đâu
Thu qua vội mùa đông sao đến sớm
Chim thôi hót bản tình ca dang dỡ
Gió trách hờn mái lá lao xao

Em đi rồi ngày tháng có hanh hao
Đặt dấu chấm bức tranh đời vô nghĩa
Thơ viết mãi vô hồn sáo rỗng
Xếp bút nghiên rũ bỏ bụi trần

 Dã quỳ tàn cánh rụng tả tơi
Thì thôi nhé người về vui bên ấy
Đông ly biệt ai người xa xứ
Đá núi buồn nhớ dấu chân xa…

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

Bến nước xưa

Tôi cố tình đưa con thuyền đi xa
Sao mái chèo lại vụng  về níu lại
Bến nước  xưa  còn ai đứng đợi
Chờ mong gì tình đã trôi xa

Gió thổi đụn cát tan hoang niềm nhớ
Đỏ mắt tìm, điều thay lá chưa em?
Nhan sắc xưa giờ đây tàn úa
Lau sậy buồn một thưở ngu ngơ

Bến nước xưa em gội đầu hong tóc
Sông ngỡ ngàng mắt biếc kiêu sa
Ai bối rối ai vụng về lau mắt
Giọt sông buồn hay nước mắt em tôi

Tôi cố đợi chuông giáo đường gõ sớm
Xin ăn năn dẫu biết muộn màng
Bến nước xưa chỉ còn trong kí ức
Dòng sông buồn lặng lẽ trôi xuôi.

http://thotinhlangbiang.com/

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

Đoản khúc đêm

Đêm lại về, hết ngày lại đến đêm
Một điều tất nhiên mà sao giờ ta lơ mơ hay nói đến
Em tan biến nhanh như viên đá nhỏ trong ly cà phê, hòa tan nhanh khi tôi chưa kịp uống
Không, em lẩn khuất đâu đây,sau những ngọn đèn màu của một quán cà phê buồn hiu hắt gió
Em hẹn hò trên bàn phím nokia thời thượng, những ngón tay triền miên theo từng cung bậc đắng
Đắng, đắng hơn vị đắng của cà phê đen ít đường mà tôi đang uống
Năm đầu ngón tay nhũ bạc lóe trong đêm, lấp lánh cùng đường viền bạc của chiếc điện thoại trên tay
Tôi ngồi bên em,thẫn thờ  ly cà phê chát đắng, em có phải là viên đá nhỏ đang tan
Một bàn tay nhắn lời tự tình, một bàn tay lơ đãng khuấy từng viên đá nhỏ…
Tiếng lanh canh trong ly vụn vỡ ra trong ma trận đường tình
Điện thoại trên tay em bất chợt reo
Hai cặp mắt nhìn nhau, một mắt buồn, còn mắt kia hình như đang bối rối
Đối diện em tôi chỉ còn là một ma nơ canh nam cao mét sáu
Đêm, Đêm đã khuya rồi sao chuông vẫn còn reo
Em lại khuấy cà phê … đá tan hết rồi em ạ
Còn lại tiếng lanh canh ly thủy tinh,
Vụn vỡ một đêm buồn.

http://thotinhlangbiang.com/category/doan-khuc/


Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014

Dĩ vãng



Ngày trôi qua bình thường trong thầm lặng
Thời gian hằn lên trán nét mờ nhăn
Một cung nhạc buồn, vài đoạn thơ văn
Sao nhiều lúc làm xôn xao ký ức

Dĩ vãng - mái trường xưa... nơi ấy
Những tháng ngày làm bạn với văn chương
Buổi học tan có cô bạn chung đường
Lúc chia tay ngập ngừng thơ gửi tặng

Rồi vào lính mái trường xưa xa lắm
Vẫn thế thôi rất đẹp buổi tan trường
Cô bạn năm nào vẫn thích văn chương
Thời gian qua nay thành cô giáo trẻ

Ngôi trường ấy từ lâu tôi vẫn nhắc
Để nhớ về thưở mới biết yêu thương
Dù giờ đây đã hết tuổi đến trường
Chỉ còn chút tàn phai theo năm tháng.
Đà Nẵng 1986
http://thotinhlangbiang.com/category/tho-tinh-nguoi-linh/