Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

Mê khúc thứ năm

Ta lạc lõng giữa nhân gian
Vì ta khùng bên em đang tỉnh
Chẳng nhớ tên em, quên mất tên đường
Rồi cũng sẽ quên mình trong mộng mị

Sài Gòn giết chết tình si
Ta mắc nợ hết đời không trả nỗi
Ừ thì thôi mình không duyên nợ
Trách móc nhiều cũng chẳng có nhau

Có lẽ khùng nên ta mới yêu em
Rồi sẽ nói lời chia tay rất vội
Ta về nhé tình ơi…rơi mất
Vì ta khùng trong những kẻ yêu em

Sài Gòn ơi thêm một lần lỡ hẹn
Ta lại về phố núi phiêu du
Thì thôi nhé gần thêm tí nữa
Để ngày mai xa cách nghìn trùng.

3 nhận xét :

  1. Anh Dũng ơi ! Chừng nào anh bớt "khùng " hãy đi giao lưu một vài người bạn cho vui , phố núi buồn mà lại ở nhà hoài dễ bị " khùng " lắm ...anh không đến nhà bạn bè , bạn bè ngại tới nhà anh lắm...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh khùng lâu rồi Mây à,anh cũng có đi thăm hàng xóm chứ,nhưng anh hơi khó tính trong cảm nhận,trong cách đọc và viết... sẽ cố gắng khắc phục

      Xóa
    2. Đúng là anh khó thiệt , ...em có đọc một số bài của nhiều người nghe nghẹt thở quá...có lẽ em cũng nghèo nàn ngôn từ và cảm nhận ...đọc thơ anh là phải say ....hi hi ...! thơ của em còn thơm mùi sữa lắm nên anh đọc chắc cười chết...có cười lớn lớn đừng cười thầm mắc cổ em hỏng có ở đó mà chữa đâu à nhen...hí hí

      Xóa