Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

Mê khúc cuối cùng

Dòng phún thạch
Chìm sâu trong lòng đất
Âm thầm ôm vết gảy địa tầng
Bùng lên rồi tắt lịm
Trong vực thẳm tội đồ

Thà rằng
Hồi sinh rồi giãy chết
Còn hơn là kìm nén trăm năm
Thoáng  ngỡ ngàng
Vừa thoát thai lại lạc vào vườn trăng
Trắng màu liêu trai mộng mị
Gặp lại nợ duyên trong tiền kiếp

Này em!
Xin thôi vởn vơ trăng
Thôi ma mị tình
Hãy giúp ta phá vỡ lời nguyền
Xây một mộ phần
Trăng đã chết rồi…  xin chôn  nỗi đam mê.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét