Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014
Phố núi buồn
Phố núi buồn em biết rõ vì sao
Đến rồi đi chưa có lời hen ước
Để nhung nhớ ngập tràn trong câu chữ
Cho hai đầu xa cách vẫn là mơ
Phố núi buồn lãng tử chán làm thơ
Viết rồi quên chẳng khi nào đọc lại
Để một mai ngỡ là thơ ai khác
Thơ của mình sao lại mau quên
Phố núi buồn nên chẳng gọi tên
Những hàng cây, những con đường em đến
Núi giờ đây chắc không còn sương khói
Em không còn nhớ núi ngày xưa
Phố núi buồn em đã về chưa?
Nỗi nhớ đầy lên làm thành cơn khát
Bài thơ ấy viết rồi quên câu cuối
Phố núi buồn bên ấy có buồn chăng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Em tan vào cái lạnh Langbiang
Trả lờiXóaGiữa đại ngàn mênh mông nỗi nhớ...
Trên đỉnh cô đơn ...em vô cùng bỡ ngỡ
Mới hiểu thế nào...là thiếu vắng ...một người...
Em thu nắng vào trong vườn mắt !
Mưa dội vào ..rơi nắng dỗi hờn
Nắng chạy trốn mưa vờn rượt đuổi
Trong vườn xưa mưa nắng đìu hiu !
Em giữ mãi những điều không nói..
Giữ cho riêng mình lời của trái tim
Rồi đến khi nắng ngã bên thềm
Em đau xót cho tình ta...đã lỡ !
Anh Dũng ơi ! Bệnh tự kỷ lây lắm sao mà em muốn bệnh giống anh rùi nè....Em ở núi bên nầy còn thư viện ở núi bên kia ... mỗi lần đi , phải leo hết con dốc nầy đến con dốc khác ...mới lên được đến đỉnh...anh Dũng có cách nào em mây đọc thơ anh mà họa ở nhà không nhỉ ? Em sắp bị bệnh rồi...anh dời thư viện đi anh Dũng ơi !
Dời sang nhà của Mây à? anh không rành về blog lắm,với lại anh viết cả ngày chẳng có thời gian để nghiên cứu,tạo xong thư mục " Bình yên" rồi đó,nhưng chưa biết cách đưa lên menu.Thôi cứ chịu khó leo vài ngọn núi để về nhà của mình đi em.....
XóaEm cứ đi về trên đỉnh cô đơn
XóaAnh sẽ viết những bài thơ nắng ấm
Tiễn nỗi buồn về nơi xa lắc
Cho ngôi nhà em đến sẽ Bình yên....
Anh Dũng tốt với em quá ! Dù em có thế nào anh cũng vẫn yêu thương ,che chở, bảo vệ em...Anh và Nỗi Nhớ mãi là những người bạn thật tốt của em...mà trên đời này em chắc gì kiếm có được...Em cám ơn nơi bình yên mà anh đã xây cho em ...
XóaPhố núi ấy một mình anh lặng ngắm
Trả lờiXóaBầu trời xanh mùa thăm thẳm ngược xuôi
Em đâu rồi đề hồn đắng lên ngôi
Tim tôi thở ứa liên hồi ngục tối
Phố núi nhớ một thời em áo trắng
Tung gió bay trên mùa nắng mắt nai
Miết hồn anh vào phía giấu trang đài
Nơi cùng kiệt mùa yêu say môi mắt
Phố núi đứng một mình anh se sắt
Nỗi nhớ nào ủ cho mặn khói cay
Em không về nên phố núi nhũng say
Ngủ yên lặng quên tháng ngày tươi trẻ
Phố núi đó từng cấu eo thon nhỏ
Nghịch mưa chiều cho niềm nhớ đầy vơi
Em đi rồi tôi đứng lặng thậm môi
Đỉnh trăm năm còn ai, tôi chung bóng?
Núi đá lỡ lời nguyền xưa thức giấc
XóaEm là ai từ tiền kiếp hiện về
Một vết nứt của dòng phún thạch
Có lẽ nào... định mệnh chia xa?
phố núi buồn em cũng muốn về thăm
Trả lờiXóaKhi nào về biết hẹn đâu anh nhỉ
Bài thơ hay liệu lời kết có thành
Ngưỡng mộ anh em đây như đồng cảnh.
Lý rất thích khổ thơ kết của anh. Cám ơn anh với bài thơ buồn nhưng rất hay,cuối tuần vui nhé anh.