Vàng chiều rơi bên núi
Sương hay khói vô hình
Mắt nhìn thôi gửi mộng
Mịt mờ em cách xa
Nắng quái chợt bùng lên
Mây vàng nhìn nắng tắt
Nhắm mắt tìm an yên
Cớ sao lòng dậy sóng
Em bây giờ phương ấy
Có còn nhớ ngày qua
Chiều tàn rơi nỗi nhớ
Trên năm ngón muộn phiền
Còn đó chút hanh hao
Bùng lên rồi tắt lịm
Tình ta như nắng quái
Vàng vọt từ chiều nao?
Quốc Dũng
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét