Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

Tạ tình thứ sáu

Em lang thang qua những mê cung
Lạc loài trong hoang mạc
Ta sẽ gọi em là tàn phai như ngày xưa thường gọi em là nhan sắc
Ta sợ nhìn vào đôi mắt của em
Vẫn đẹp như xưa
Nhưng hình như ta đã thấy niềm đau lấp lóe
Trong bộn bề giữa hai miền quên,nhớ
Em vô tình
Quên mất dấu tình xưa
Ta nói với em hơn nghìn lần về những niềm đau
Sao không nói được một điều thánh thiện
Em vẽ lên những vệt mờ
Rồi hồn nhiên tin
Đó là phác thảo đến miền hạnh phúc
Có biết đâu rằng
Nét vẽ đã tàn phai,bụi thời gian hằn lên quá khứ
Son môi hồng,bờ mi cong em gắn lên khuôn mặt kiêu sa
Bất chợt  tàn phai sau một đêm dài thức trắng
Ta cùng em đong đưa bên những lối mòn không chung điểm đến
Rồi lại cùng phác thảo những niềm đau
Nhan sắc ơi!
Ta sẽ gọi em là tàn phai của một thời mê muội
Nhan sắc rồi sẽ tàn phai
Sao niềm đau  lại đầy hơn
Nếu niềm đau nhạt phai như nhan sắc
Thì đời em đâu đến nỗi đa đoan…

2 nhận xét :

  1. Em lang thang giữa hai miền sáng tối
    Nỗi đau nào bôi xoá hết đắng cay
    Mê cung nào khoả lắp những tàn phai
    Đưa em đến vùng trời đầy kỉ niệm...

    Trả lờiXóa
  2. Vùng kỉ niệm nhạt nhòa sương khói
    Giờ chỉ còn miền nhớ miền quên
    Em chớ đến đừng rơi nước mắt
    Khúc tạ tình đẫm ướt mê cung

    Trả lờiXóa