Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013

Từ một ngày…

Mai anh về với núi,với rừng,tự trong sâu thẳm anh nhớ Langbiang… nhớ gió,nhớ mây nhớ cái lạnh đìu hiu se sắt,chiều Sài gòn chợt nhớ nắng cao nguyên
Đêm tạ từ anh nói sẽ quên em,chén ly bôi có nồng rồi cũng nhạt,lãng đãng quên,ngớ ngẩn bên những cung đường quen,thời gian trôi...trôi
Giọt nước mắt em rơi giữa ngã ba đường,anh ngỡ ngàng, vụng về lau giọt đắng,cứ ngỡ là mưa Sài gòn bất chợt rơi, rơi... người đời bình thản đi qua,chỉ có anh và em là vụng dại
Anh quên mất những tên đường,từng góc phố có một thời ta cùng chung bước,hàng me không còn xao xác, hình như chẳng còn lá me bay, triều cường cuốn trôi hết rồi
Mê lộ tình ta cứ đi hoang để rồi lạc loài trong ma trận,tạ từ nhau thôi, miền hoang hóa lục tìm trí nhớ trong nhau
Nói tạ từ mà sao tay cứ giữ chặt bàn tay, em bật cười... Sài gòn lại nắng, chợt nắng,chợt mưa là Sài gòn,chợt giận,chợt hờn là anh và em
.Chỉ vì em là ngày, còn anh lại là đêm… em bảo anh thật là ngớ ngẩn,là điên. Ừ thì anh điên chỉ vì anh điên…. Từ một ngày xa em!

http://thotinhlangbiang.com/

3 nhận xét :

  1. Chiều Sài gòn, anh nhớ nắng cao nguyên
    Đà Lạt buồn nên hoàng hôn cũng vắng
    Ly cà phê thấm dần giọt đắng
    Môi tạ từ, sao tay chẳng rời tay ?

    Nói gì nhiều trong buổi hôm nay
    Em và anh là hai đầu nỗi nhớ
    Hai đầu giận hờn là tình yêu hai đứa
    Hai đầu Sài Gòn quyện nắng với mưa

    Có bao giờ Sài Gòn hết nắng mưa ???

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn bạn đã đọc và hiểu được tâm sự của tôi,sẽ họa lại đoạn thơ của bạn,ý tưởng rất hay. Thân!

    Trả lờiXóa
  3. sang thăm nhà anh lần đầu lạ lẫm chửa biết nói chi , chúc anh an lành hạnh phúc

    Trả lờiXóa