Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

Em và cơn gió

Em lấy chồng, cớ sao buồn đến lạ
Nắng thôi đùa cơn gió bỏ ta đi
Em xa quá dường như tôi vẫn biết
Chẳng thể nào mình có ở bên nhau.

Em là gió tôi mây trời cách biệt
Gió không còn nắng sẽ phôi phai
Em lấy chồng rồi tôi vẫn vậy
Đà lạt chiều hiu hắt cơn mưa

Em lấy chồng tóc đuôi gà khô héo
Hay mượt mà duyên ấm tình vui
Sao lạ nhỉ? em lấy chồng rất vội
Tôi ngỡ ngàng cơn gió bay xa

Chiều Mỹ tho nắng vàng rơi rụng
Ở hai đầu bàn phím nối tin nhau
Cơn gió quê không còn xao xác
Cho rừng thông Đà lạt đợi chờ.

2 nhận xét :

  1. Ghé đọc thơ , mà cũng buồn đến lạ !
    Sao chàng thơ lại để sáo sang sông?

    Trả lờiXóa
  2. Bài thơ hay quá nhưng làm lòng người buồn da diết...

    Trả lờiXóa