Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013
Chiều Pu prăng
Em mang cho anh chút nồng nàn ở phố
Dẫu vội vàng cũng đủ ấm trong nhau
Pu prăng giờ nắng vàng lấp lánh
Có phải vì em đến bên anh
Anh cứ vững vàng gìn giữ biên cương
Em đã đến rồi đi... nhưng sẽ đợi
Những khỏang rừng xôn xao trong gió
Giờ vỡ òa nỗi nhớ trong em
Nắng gió phai màu vai áo phong sương
Ngày biên giới dường như ngắn lại
Rừng mênh mang trải dài ngút mắt
Em ngỡ ngàng tìm dấu chân anh
Một chút tình ta giữ cho nhau
Em giữ mãi nhành sim anh tặng
Chiều Pu prăng tím màu nhung nhớ
Chút nồng nàn có đủ ấm không anh?
Ps:/ tặng các CB,CS đồn Biên phòng Pu prăng, bài này tôi phải hóa thân làm một cô gái để viết tặng các anh…
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Chữ nhỏ khó đọc quá bạn ơi!
Trả lờiXóaNhững khỏang rừng xôn xao trong gió
Giờ vỡ òa nỗi nhớ trong em
Mình tâm đắc với câu thơ trên của bạn
Chúc sức koer nhé bạn cùng tên!
Cảm ơn anh, bài này tôi viết tháng 6 năm 2012, lúc đi dự trại sáng tác Đarnông,ghé thăm đồn biên phòng Puprăng, nơi đây những năm 80 tôi đã từng ở nên cảm xúc rất nhiều, chúc anh vui, khỏe.
Trả lờiXóaThơ họa:
Trả lờiXóaVIẾT CHO ANH-Quanhaimua
“ Chút nồng nàn có đủ ấm không anh…”*
Em đọc hết và biết mình nhung nhớ
Mượn câu kết viết bài thơ tặng
Anh một đời mê mãi đi hoang
Lâu lắm rồi chẳng đọc thơ anh
Lại nghe nói đang ở rừng biên giới
Anh yêu gió, yêu mây, yêu nhiều thứ
Nhưng lại quên yêu bản thân mình
Anh ơ hờ uống rượu thâu đêm
Rồi ngồi viết những bài thơ mộng mị
Anh chẳng biết vòng tay anh quá ngắn
Chẳng thể nào ôm hết nhân gian
Hãy yên bình sống để mà vui
Đừng tìm kiếm những vòng ôm ảo ảnh
Chân mỏi chưa hỡi người lãng tử
Em chờ anh trao chút nồng nàn
Ps:/ Viết tặng “ Thơ tình Langbiang”
* Chút nồng nàn có đủ ấm không anh? Bài Chiều Puprang TTlangbiang