Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017

Lạc Cánh Cò


Cò chao cánh mỏng chiều nghiêng gió
Người có nghiêng không ngược nắng chiều
Ta liêu xiêu bước cầu soi bóng
Nhìn cánh cò bay lạc gót đời

Tội thân cò một cánh lênh đênh
Góc hồ kia cô đơn một cánh
Gió nhiều quá cớ gì nỗi giận
Hai cánh cò lận đận tìm nhau

Rồi một mai gió có thay màu
Cò vẫn trắng như tình bạc trắng
Hồ nỗi sóng hay lòng ta giận
Hai cánh cò gặp gỡ chỉ tìm vui

Giận chi trời,trách gió mà chi
Cò vởn vơ đong đưa gió lạ
Dù một cặp tìm nhau trong gió
Nhưng cánh cò bạc trắng như nhau

Cánh cò bạc hay lòng người đã bạc???

Đà Lạt 01/2017

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2016

Quên một dòng sông

Có lẽ nào em quên cả tên sông
Ta về đó nghe lòng nỗi sóng
Ngoài khơi xa hình như biển chết
Dòng sông buồn ta thể nào vui

Em xa rồi quên cả dòng sông
Chẳng còn chi sao ta hoài niệm
Những dòng sông đổ về phía biển
Biển thở dài sông có buồn không?

Biển bây giờ hấp hối em ơi
Những cánh buồm cô đơn đến tội
Buông nỗi nhớ ngàn năm trầm tích
Em đi rồi sao trách cứ vu vơ

Lặng lẽ buồn sông đổ ra khơi
Ta gửi tình trôi theo sóng nước
Biển câm nín nghẹn lòng đón nhận
Em quá ơ hờ… quên cả tên sông

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

Vùng kỷ niệm


Ta gom nhặt từng cọng buồn rơi rớt
Nắng buồn tênh lá có thay màu
Gió hờ hững thôi đùa trên tóc rối
Nỗi nhớ đi hoang tìm chốn hẹn hò

Em đừng khóc kẻo hạ vàng đi mất
Kỷ niệm buồn tình có hanh hao
Xác lá bay trắng lối em về
Lãng đãng rơi bên miền xa vắng

Góc phố nào ta đứng trong mưa
Ngày xưa lắm… chờ em đến hẹn
Chiều chao nghiêng  hàng thông ngủ gục
Mưa hạ vàng trôi mất tình xưa

Nơi xa lắm có một vùng kỷ niệm
Khi loài người còn biết yêu nhau
Nắng có rơi bên lối mòn quá khứ
Mưa trôi tình về miền nhớ không tên.

 

CMM/2015

Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2015

Mùa đã thay tên

Em đi ta mất khoảng trời riêng
Lá diêu bông chỉ còn trong cổ tích
Thầm gọi tên khi cơn say chất ngất
Lại nhũ lòng sẽ cố quên nhau

Lẩn thẩn buồn  mùa đã thay tên
Em ngày xưa… không còn nông nỗi
Em giấu hết thơ ta viết tặng
Cho nhẹ lòng những chuyến thiên di

Chợt  giật mình nào có duyên chi
Cố níu kéo sẽ làm đau thêm nữa
Ừ thôi thế đường xa thiên lý
Ta sẽ không còn nhìn thấy mặt nhau

Tự bây giờ và mãi ngàn sau
Ta sẽ giấu em trong ký ức
Rồi lặng lẽ về bên phố núi
Mái tranh nghèo độ nhật phiêu du

Em đi rồi tình ấy nhẹ tênh
Lòng ta sẽ về miền hoang hóa
Thì thôi nhé tình xưa rơi mất
Lời hẹn hò xin trả lại nhân gian

24/07/2015

Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2015

Người con gái

Viết cho CMM

Có một cô gái
Nhặt những lời tỏ tình trong mưa
Gom góp đôi cuộc tình vụng dại
Bỏ đầy chậu kiêu sa
Thả trôi trên dòng đời lầy lội
Khóc …
Người con gái
Trói những nụ hôn,những cái nắm tay của đôi ba gã khờ tóc bạc
Bỏ vào lọ xúc xắc ngôn từ
Lơ đãng
Ngậm đắng những dòng thơ
Người con gái
Miệt mài với những chuyến Thiên di
Một hôm chợt giật mình
Có đôi lần
Nghe chân mình đã mỏi
Người con gái
Lặng lẽ đi về cuối một nhánh sông
Nghe tiếng gà gáy trưa bên những đền đài hoang phế
Đếm những dấu chân trần
Thở dài
Đời có đa đoan…

Langbiang 22/02/2015

Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

Đêm ba mươi


Em không đến trong đêm ba mươi
Như trong câu ca thường ngày vẫn hát
Đêm ba mươi tôi thầm ngóng đợi
Dẫu chỉ là một tin nhắn  - ngủ ngon...

Điện  thoại không reo đêm ba mươi
Chắc để không quấy rầy người xa xứ
Tôi ngập ngừng với dòng tin đã sọan
Chúc em vui, hạnh phúc đầu năm

Có thể em sẽ đến đêm ba mươi
Khi tôi đã chập chờn trong giấc ngủ
Trong cơn mơ em có về ân ái
Chợt giật mình chăn gối vẫn trinh nguyên

Em đừng đến trong đêm ba mươi
Cứ để tôi tìm vui trong cô đơn
Tôi sẽ thả hồn theo gối mộng
Say rã rời bỗng nhớ giấc Nam Kha.

Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

Tàn phai


Tôi đếm bước  bên hàng lang bệnh viện
Thấy tàn phai  rơi rụng dưới chân mình
Phòng vắng tênh hai bệnh nhân tóc bạc
Một người già và một gã trung niên

Thầm dặn lòng sẽ chẳng gọi cho em
Rồi lẫn thẩn lại gửi đi tin nhắn
Tự nơi xa em không cần biết đến
Quên thật rồi sao cứ gọi cho nhau

Ừ thì quên nhưng chẳng lẽ xa nhau
Lại mất luôn những lời thăm hỏi
Em quên rồi điều ấy có hề chi
Tôi vẫn sống như ngày xưa em biết

Căn phòng trắng buồn tênh vắng ngắt
Hàng lang dài tập tễnh bước chân
Từng viên gạch, từng mảng đời ghép lại
Nhìn giống nhau nhưng chắc khác nỗi niềm…

Viện YHDT Phạm Ngọc Thạch

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

Người không về

Người đã không về… quán vắng chơ vơ
Hòang hôn xuống ta thẩn thờ ngóng đợi
Mây xám buồn hững hờ qua song cửa
Ta biết buồn từ dạo ấy….người ơi

Người hứa nhiều nhưng còn nhớ gì không?
Ta đã xếp vào trong miền ký ức
Rồi bật khóc… cố giấu lòng chẳng được
Ta khóc âm thầm người có biết…. nơi xa

Người không về ta cắt chút tóc mai
Xếp bài thơ rồi ép vào trong ấy
Ta cắn môi nhủ lòng không khóc nữa
Người  không về… ta khóc để mà chi.

Thơ Quán hai mùa

Xa vắng ơi


Anh gọi tên ai là xa vắng
Mải miết tìm mệt lả cơn say
Lá diêu bông làm sao có được
Anh cứ đi tìm vật vã cơn đau

Anh nhớ ai rồi… xa vắng ơi
Tìm nhau chi nữa có duyên gì
Với em anh chính là xa vắng
Rượt đuổi tìm nhau trong xót xa

Xa vắng xa rồi,xa quá xa
Dừng chân anh nhé hết duyên rồi
Chớ đi vun xới niềm mơ ảo
Anh chỉ đi tìm anh đấy thôi

Sao cứ đi tìm hoa nắng rơi
Mong chi sưởi ấm chút phong trần
Với em anh chính là xa vắng
Anh hãy quay về xa vắng ơi!

thơ Quán hai mùa

Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

Thơ Say

Cạn chén đi… uống để say tình
Uống để biết trên đời còn mỹ tửu
Ta cứ say cho hồn thơ phiêu lãng
Trăng tàn rồi sao rượu vẫn chưa vơi

Cạn chung này… chung nữa có hề chi
Ta độc ẩm với tình bên phố núi
Say để quên cuộc đời phù phiếm
Chỉ còn thơ và rượu song hành

Gà báo sang canh rượu vẫn còn đầy
Ta sẽ uống,uống hoài cho đến hết
Uống để nhớ ta vẫn còn bằng hữu
Vẫn có người gửi rượu tặng nhau

Ta say rồi… em hởi,có gì đâu
Ai uống rượu mà không say mới lạ
Thơ viết tặng trong cơn say lúy túy
Rượu say tình… thơ có say không?